Nguyễn Ngọc Như Quỳnh (NNNQ) : Trước hết, xin chào Duy và chúc mừng em đã trở về với gia đình sau 3 năm xa nhà. Hiện nay tình hình sức khỏe của em ra sao?
Nguyễn Hữu Quốc Duy (NHQD): Em chào chị. Hiện tại em cảm thấy sức khỏe em có vấn đề. Đầu óc em cứ lâng lâng sao sao đó. Từ khi bị tạm giam tới giờ, em bị thiếu máu não giờ thành mãn tính rồi. Uống thuốc thì đỡ, ngưng uống là đau đầu ghê gớm, mất tập trung, trí nhớ giảm sút lắm chị. Nói chuyện với chị em cũng thấy khó khăn, kiểu như không kịp nghĩ ra ý để nói. Có lẽ do thời gian ở trại tạm giam quá kinh khủng.
NNNQ: Chị biết em đã phải trải qua thời gian bị tạm giam rất kinh khủng vì lúc đó bên ngoài mẹ em không được thăm gặp em, luật sư cũng không được gặp mặt trước phiên tòa phúc thẩm có đúng không?
NHQD: Dạ đúng! Trong suốt thời gian tạm giam cho đến tận khi lên trại giam An Điềm em không được gặp gia đình. Thời gian đầu, đồ gia đình gửi phải đợi điều tra xuống làm việc đưa vào, có mấy lần thức ăn bị ngâm 1 2 tuần nên hư cả. Cả 2 phiên toà em đều không được gặp mặt 2 luật sư Võ An Đôn và Nguyễn Khả Thành trước đó. Phiên phúc thẩm có cho gặp nhưng chỉ có vài phút trước khi xử án. Em chưa nói được gì thì đã bị đưa vào phòng xử.
NNNQ: Ngày 10/10/2016, chị với mẹ đến Trại tạm giam để thăm gặp em, lúc đầu công an nhận đồ gửi sau đó đem trả lại, họ nói em bị kỷ luật vì đánh nhau có đúng không?
NHQD: Dạ em bị kỷ luật từ ngày 5/10 đến ngày 25/10/2016, nhưng không phải do em đánh nhau. Trước đó, công an giam em chung với một can phạm trẻ khác. Họ cách ly và gây áp lực tinh thần, em và nó đều khủng hoảng. Vì ở chung với em nên nó cũng không được viết tin ra hay gặp mặt gia đình như những người khác. Nó lại còn đang có con nhỏ, không gặp được con nên ngày càng ức chế. Em xin cho nó qua khu AB cho thoải mái, mấy lần mà đám cán bộ cứ hứa cuội. Lúc này em nhận ra chúng cố tình làm vậy cho tinh thần mình suy sụp. Em thì không sao nhưng thằng nhỏ kia thì quá ức chế gần như điên vậy. Thấy tội nó quá nên em mới kêu nó đạp cửa báo với cán bộ là em đánh nó để nó được chuyển qua buồng giam khác. Em chỉ nghĩ đơn giản vì mấy đứa khác đánh nhau một vài cái không bị sao, nhưng em không ngờ tụi cán bộ thù em vì em hay nói thẳng làm tụi nó tức lắm. Chụp được cơ hội là nó tống em đi kỷ luật luôn, cũng để làm suy sụp tinh thần em trước khi ra phúc thẩm.
NNNQ: Chị có tìm hiểu thông tin về em qua một số tù nhân nam khác. Họ nói em bị kỷ luật kinh khủng lắm đúng không?
NHQD: Dạ. Họ kỷ luật em không như can phạm bình thường. Họ lột cả áo em, chỉ cho mặc có mỗi quần đùi. Chân thì cùm sát vào tường, mỗi bữa phát 2 muỗng cơm và nửa chai nước nhỏ (tất nhiên là ít hơn bình thường). Quá căm phẫn với sự phân biệt đối xử, em đòi gặp giám thị thì họ xịt hơi cay khắp người. Nếu như người khác có áo sẽ lau khô được. Đằng này không có áo nên qua hôm sau hơi cay làm cả người em bỏng loét từ trên xuống dưới. Các vết loét nhiễm trùng gây sốt, em xin thuốc họ cố tình nói bác sĩ đi vắng. Quá khốn nạn! 20 ngày bị kỷ luật em gần như không ngủ vì sốt và lạnh. Giường đá lạnh thấu xương mà hễ nằm xuống là chỗ da bị bỏng dính vào mặt đá tróc ra đau rát vô cùng. Đây có lẽ là khoảng thời gian khủng khiếp nhất trong cuộc đời em. Em dường như kiệt quệ cả về tinh thần lẫn thể xác, có những lúc nghĩ đến cái chết vì quá sức chịu đựng. Nhưng thâm tâm em biết mọi người bên ngoài vẫn đang hướng về em, nhất là mẹ nên em cố gắng không gục ngã. Em biết em không hề đơn độc!
NNNQ: Quá kinh khủng! Chị có một thời gian bị họ giam ở buồng Tạm giữ 3, gần khu kỷ luật và tử hình. Chị có nói chuyện với mấy người bị tạm giữ. Họ cho chị biết công an điều tra án ma túy đánh người rất kinh khủng. Họ treo người ta lên như Chúa Jesus bị treo trên thánh giá vậy, rồi thi nhau đánh vào người, vào mạng sườn Phía trước ngực thì họ để một quyển sách rồi đá vào đó. Công an trại giam thì tát tai người ta đến nỗi bị thủng màng nhĩ mà không cho thuốc uống. Con gái mà nói chuyện với con trai thì bị tát vô mặt bằng dép. Chị còn nhớ mấy tên công an hay đánh người và hay thị uy với phạm nhân là Nguyễn Thọ Việt (Đội phó Đội Quản giáo), Hoàng Xuân Quý (tức Quý Ròm), Bùi Thị Huyền (tức Huyền Sẹo)...
NHQD: Công an tạm giam Khánh Hòa rõ ràng không xem pháp luật ra gì. Họ coi phạm nhân như súc vật vậy, tha hồ làm bậy. Em còn nhớ người xịt hơi cay vào người em là tên Quý Ròm. Sau khi em bị kỷ luật em có biết chị bị bắt mà không biết bị giam ở đâu. Vì em chỉ còn da bọc xương, có lẽ họ đợi em hồi phục, lành sẹo nên hơn 4 tháng sau mới đưa ra phúc thẩm.
NNNQ: Khi phiên tòa phúc thẩm của em diễn ra thì chị đang bị giam ở trại Cam Lâm rồi. Em có được nói thoải mái trong phiên tòa không?
NHQD: Họ không cho em viết đơn yêu cầu luật sư, họ còn làm khó khi em viết đơn kháng cáo. Ra tòa phúc thẩm em chỉ được gặp luật sư ở phòng nghị án có mấy phút. Trước tòa, em nói chuyện điều tra vi phạm tố tụng, trại giam vi phạm luật giam giữ. Nhưng Thẩm phán làm lơ, còn nhắc em tập trung vào vụ án còn chuyện khác không liên quan.
NNNQ: Em có biết một trong những bằng chứng kết tội chị là tập tài liệu “Stop Police Killing Civilians” nói về tình trạng công an đánh, giết người trong đồn không?
NHQD: Dạ không chị. Từ khi bị bắt và tạm giam em nhận ra công an còn có luật riêng. Ở Cam Ranh có tay an ninh còn dám nói với em: "Ở đây tao là luật" !!!
NNNQ: Xin chia sẻ với em về những gì em đã trải qua, chị nghĩ khi công an bắt mình họ đã khiến mình có thêm cơ hội để tiếp cận và có thêm bằng chững về việc công an đánh người. Chị mong em trước mắt hãy giữ sức khỏe, tập trung nghỉ ngơi và ổn định tinh thần nhé.
NHQD: Cám ơn chị. Em biết mọi người luôn bên cạnh em.
No comments:
Post a Comment