Thursday, May 17, 2018

Cộng Sản vs. Hòa Hảo

Hoàng Lan Mộc Châu (Danlambao) - Ngay sau ngày 30/4/75, miền Nam VN bị đặt dưới chế độ quân quản. Các tôn giáo bị nhà cầm quyền cộng sản xếp cùng hàng phản động với "ngụy quân", "ngụy quyền", tư sản mại bản là những mục tiêu phải thanh lọc, thanh trừng để có được một ‘miền Nam sạch bóng quân thù’. 

Hòa Hảo và Cao Đài là 2 tôn giáo chính thống khởi nguyên từ trong lòng dân tộc và mang đặc thù văn hóa Việt Nam bị chính quyền mới đàn áp triệt để ngay từ đầu.

Cộng sản Hà Nội cần phải xóa bỏ Cao Đài và Hòa Hảo ngay khi vừa chiếm được miền Nam, bởi trong quá khứ hai tôn giáo này đã có những mâu thuẫn một mất một còn với chủ thuyết CS. 

Hòa Hảo và Việt Minh: 

Với tín niệm Tứ Ân Hiếu Nghĩa: Ân tổ tiên, cha mẹ, Ân đất nước, Ân Tam bảo, Ân đồng bào và nhân loại, tín đồ Hòa Hỏa tuyệt đối không chấp nhận tư tưởng tam vô (vô gia đình- thoát ly gia đình- vô tổ quốc -thế giới đại đồng, vô tôn giáo-tôn giáo là thuốc phiện) được người cộng sản lúc đó công khai tuyên truyền như đặc điểm của chủ nghĩa cộng sản đại đồng, giải phóng con người khỏi nô lệ. Ngược người CS không thể chấp nhận được một thế lực hữu thần đang lên như diều gặp gió cạnh tranh với họ trên đủ mọi mặt. Thực tế lúc đó, Hòa Hảo là một thế lực thần quyền có trong tay sức mạnh quân sự và chính trị đáng gờm cho bất cứ đối thủ nào dù là Pháp, Nhật và dĩ nhiên quan trọng hơn cả là đối với Việt Minh đang cố giành giật đồng bằng sông Cửu Long, vựa thực phẩm, nhân lực, điểm sống chết của họ. Lực lượng Hòa Hảo lúc đó đã lên đến hơn 1 triệu tín đồ. Họ có một vị lãnh đạo mà triết gia Phạm Công Thiện không ngần ngại gọi là "Tất cả Tính Mệnh Dân Tộc và Thế Mệnh Nhân Loại được tập trung hội tụ lại trong một con người vượt qua con người, một thiên tài Việt Nam mang tên là Huỳnh Phú Sổ, một người đã nhìn thấy hết tất cả sự tàn phá của chủ nghĩa Cộng Sản Tây Phương từ ngay lúc Cộng Sản Hà Nội bắt đầu xuất hiện nguyên hình tại quê hương."

Những bất đồng giữa HH mà đảng chính trị của họ là Việt Nam Dân Chủ Xã Hội Đảng và Việt Minh có lúc dẫn đến những cuộc xung đột đẫm máu; đã xảy ra như cuộc biểu tình của tín dồ Hòa Hảo tại ở Cần Thơ, ngày mùng 8 tháng 9. 1945, hàng trăm tín đồ HH bị VM bắn chết tại chỗ. Đối với người Hòa Hỏa, chuyện Việt Minh bắt và thủ Đức Huỳnh Giáo Chủ của họ (nếu thực sự xảy ra) là một tội ác kinh khủng nhất, không thể tha thứ. Pháp và VNCH đều khẳng định Đức Huỳnh Giáo chủ bị Việt Minh bắt, thủ tiêu. Bách khoa từ điển Britannica cũng xác nhận điểu này. 

Năm 1987, khi người viết bài này bị cầm tù trong Chí Hòa được ông Bảy Thành, một cán bộ thuộc Thành Ủy Saigon, cũng bị bắt giam lúc đó, cho biết ông là một trong những người ‘quản-thúc-gò’ ông Huỳnh Phú Sổ ở miệt Kiên Giang.( ‘quản-thúc-gò’, tiếng lóng của Việt Minh lúc đó, đâm chết và chôn trên một cái gò đất trong vùng nước nổi) 

Hòa Hảo dưới thời VNCH 

Sau khi hòa hoãn với chính quyền VNCH, đạo Hòa Hảo có cơ hội phát triển rất ngoạn mục. Tín đồ Hòa Hảo tăng mạnh tại vùng đồng bằng sông Cửu Long. Buổi chiều dọc dài trên các con lộ hàng tỉnh không dứt tiếng kinh kệ từ vô số các độc giảng đài làm lắng lòng người trong thanh tịnh. Các thánh thất mọc lên như nấm, các hoạt động xã hội, giáo dục của đạo rất đáng xiển dương. Họ có một trường đại học, nhiều trường trung học và các cơ sở y tế từ thiện không thể đếm được. Một số tôn giáo nhỏ như Thiên Tiên Huỳnh Kỳ Đại Đạo có khuynh hướng Hòa Hảo cũng bắt đầu khởi sắc. Nhiều nhân sĩ Hòa Hảo tham gia chính trường từ cấp xã đến trung ương, nhiều đại biểu hội đồng xã, tỉnh, dân biểu quốc hội. Nhiều sĩ quan gốc quân đội HH giữ các chức vụ cao trong QLVNCH. Những vùng có mặt tín đồ HH như tỉnh An Giang, một số quận ở Châu Đốc, Cần Thơ... không hề có bóng quân GPMN hay Bắc Việt. 

Người viết bài này được biết các giới chức Hòa Hảo như Lâm Thành Nguyên, Lương Trọng Tường đã mớm ý lên Tư Lệnh Vùng 4 chiến thuật (để chuyển ý lên Tổng Thống) xin tái lập một số đơn vị quân đội Hòa Hảo độc lập, nhưng đã bị từ chối thẳng thừng. Có lẽ việc này là một trong những tiếc nuối nhất của các vị chức sắc và ngay cả nhiều tín đồ HH sau khi miền Nam thất trận. 

Nhà cầm quyền đương thời ra sức triệt tiêu Hòa Hảo

Quá khứ như vậy cho nên việc tận diệt ngay HH từ ngày đầu chiếm miền Nam VN của cộng sản Hà Nội là điều dễ hiểu. 

Tờ Sài Gòn Giải Phóng của cộng sản xuất bản ngày 9-8-1975 viết: “Sau ngày toàn thể Miền Nam được giải phóng, bọn Lương Trọng Tường, Hai Tập vẫn nổ súng chống lại cách mạng và nhân dân. Bọn Huỳnh Văn Nhiệm còn tập họp hệ thống Ban Trị sự tỉnh quận, xã mở hội nghị bàn kế hoạch tổ chức chống phá Cách Mạng,” 

Ngày 31-7-1975, qua một ‘đại hội Hòa Hảo’ nhà cầm quyền giải tán ngay tức khắc các Ban Trị Sự, Ban Chấp Hành Dân Xã Đảng, các Ban Phổ thông Giáo lý, các Phòng Độc Giảng, Tổ chức Bảo An, các Đoàn thanh niên, phụ nữ Phật tử, các phòng thuốc nam v.v… để mọi người trở về vị trí tại gia. Họ đã cấm đạo, loại trừ các tín đồ thuần thành trung tín với đạo bằng cach dựng nên một Ban Trị Sự giáo hội Hòa Hảo bù thay thề ban Trị Sự cũ. Họ phá đạo, thông qua những người trong ban trị sự bù nhìn này, thu, đốt các nguyên bản sấm giảng. Họ sửa, thêm, bớt, phát hành, phổ biến các ngụy thư làm sai lệch lời Đức giáo Chủ. Cộng sản nâng dỡ và khích lệ người Hòa Hảo làm tay sai đánh lại bạn đạo Hòa Hảo chân truyền. 

Báo cáo tình hình Quốc nội của Văn Phòng Phật Giáo Hòa Hảo Hải Ngoại, công bố trên tập san Đuốc Từ Bi xuất bản tại Hoa Kỳ năm 1981 cho hay: 

Sau khi chiếm Miền Nam 

- Toàn bộ hệ thống Giáo Hội Phật Giáo Hòa Hảo gồm một Ban Trị Sự Trung ương, 28 Ban Trị Sự cấp Tỉnh, 82 Ban Trị Sự cấp Quận, 476 Ban Trị Sự cấp Xã, 3.100 Ban Trị Sự cấp Ấp đã bị giải tán. 

- 213 tự viện và trung tâm huấn luyện giáo lý, 468 độc giảng đường, 452 hội trường, 2.876 văn phòng hội quán, đã bị chiếm đoạt. 

- 36.500 trị sự viên các cấp, 2.700 cán bộ phổ thông giáo lý, 6.000 cán bộ độc giảng viên bị cấm hoạt động. 

Đến ngay các nghĩa trang cũng bị phá hủy. Thí dụ nghĩa trang Bình Minh bị cày, mộ đài bốn liệt sĩ Phật Giáo Hòa Hảo tại Cần Thơ bị rào kẽm gai cấm lui tới. 

Những chức sắc Hòa Hảo bị làm nhục, cầm tù, giết: 

Cộng Sản đã buộc quý vị Trị sự viên Trung Ương Phật Giáo Hòa Hảo đi các tỉnh diễn thuyết “thú nhận tội lỗi và kêu gọi đồng đạo hợp tác với cách mạng”. 

Bị xử tử, Ông Nguyễn Thành Long, Hội trưởng quận Cái Răng, Cần Thơ. 

Ông Huỳnh Văn Lầu tại Châu Đốc (1975), và nhiều tín đồ khác tại Chương Thiện. 

Ông Phan Bá Cầm chết tại Sài Gòn (Khám Chí Hòa) cuối năm 1979. 

Ông Trình Quốc Khánh chết trong ngục. 

Ông Lâm Thành Nguyên chết trong khi đi học tập cải tạo. 

Cho đến ngày nay Ban trị sự giao hội Hòa Hảo quốc doanh được nhà nước nâng đỡ đang trên đà thắng thế. Ho chiếm hầu hết các điểm thờ phượng của giáo hội thuần túy, cộng tác với bạo quyền sửa đổi kinh sách, tiếp tay với nhà cầm quyền càng ngày càng đàn áp năng nề hơn những tín đồ thuần thành không chịu gia nhập Ban trị Sự quốc doanh. Nhiều tín đồ chân truyền, thuần thành trong nước bị đánh đập, cầm tù với những bản án nặng nề khi ra tù bị cô lập, phân biệt đối xử. Không chịu được sự phá đạo, sự áp bức của tập đoàn cai trị trên cá nhân, gia đình, nhiều tín đồ Hòa Hảo đã tự thiêu. 

Sau một thời gian dài thụ động trông đợi sự trở về của Đức Thầy để nắm lại giềng mối đạo, nhiều người tín đồ nay nghĩ lại rằng Ngài đã chết dưới tay Việt Minh Cộng Sản và sự đau thương làm cho họ đoàn kết chặt chẽ hơn, sẵn sàng quên thân mình báo ân Thầy Tổ, ra sức củng cố giáo quyền - Thống Nhất Giáo Hội - Xiển Dương Giáo Pháp để mong: 

Mảng chờ trông bá tánh thảnh thơi 
Khắp bốn biển liên dây Hòa Hảo. 
(Huỳnh Phú Sổ) 

*

Tham khảo: 






No comments:

Post a Comment