Saturday, October 31, 2015

Ngân sách cạn kiệt: Lịch sử sẽ phán xét vẻ lạc quan của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng

Trần Quang Thành (Danlambao) - Trong thời gian gần đây, các chuyên gia, kinh tế – tài chính, dư luận xã hội, một số người điều hành nến kinh tế đất nước đã bày tỏ quan ngại về ngân sách quốc gia đang cạn kiệt. Nợ công ngày càng gia tăng gây sức ép nặng nề lên nền kinh tế. Mới đây chính phủ vay thêm 30.000 tỷ đồng của Ngân hàng Nhà nước, tiếp đó vay thêm 1 tỷ đôla của ngân hàng Vietcombank, rồi bán trái phiếu, thoái vốn nhà nước tại các doanh nghiệp lớn. Mỗi người Việt Nam hiện đang gánh hơn 1.000 đôla nợ công.

Và như chuyên gia tài chính Bùi Kiến Thành nhận định: “Việc ngân sách cạn kiệt là chỉ dấu sau một quá trình quản lý nhà nước không hiệu quả”.

Và trong dư luận cũng đã đưa ra nhận xét là gần như cái gì ở Việt Nam mà chính phủ của Thủ tướng Dũng làm bây giờ cũng dùng tiền đi vay.

Từ Sài Gòn, Tiến sĩ Phạm Chí Dũng trong cuộc trả lời phỏng vấn của nhà báo Trần Quang Thành đã đưa ra bình luận “Ngân sách cạn kiệt: Lịch sử sẽ phán xét vẻ lạc quan của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng

Nội dung cuộc phỏng vấn như sau – Mời quí vị cùng nghe:

Trần Quang Thành: Xin chào Tiến sĩ Phạm Chí Dũng.

Phạm Chí Dũng: Xin chào anh Trần Quang Thành.

TQT: Mới đây khi thảo luận tại Quốc hội, Bộ trưởng Kế hoạch và Đầu tư Bùi Quang Vinh có đưa ra báo động tình hình ngân sách năm 2015 rất là căng thẳng. Và ông nói rằng ngân sách chỉ còn 45.000 tỷ để hoạt động.

Ngược lại khi trả lời báo chí, Phó Thủ tướng Vũ Văn Ninh nói là ngân sách năm 2015 đang đi đúng với kịch bản đã định ra từ đầu năm.

Tiến sĩ Phạm Chí Dũng bình luận gì về vấn đề này?

PCD: Thực ra để bình luận sâu về vấn đề ngân sách rất là khó vì độ minh bạch của ngân sách Việt Nam quá kém. Chúng ta có rất ít thông tin về ngân sách cho nên không thể nói một cách sâu sắc về vấn đề này. Khó có thể nói ai đúng, ai sai. Chỉ có thể nói theo cách cảm nhận hiện tượng của chúng ta như thế nào.

Theo tôi, về Bộ trưởng Bùi Quang Vinh, trước hết xét về con người của ông ấy. Đánh giá về phát ngôn, trước hết chúng tôi đánh giá con người phát ngôn, con người lãnh đạo. Đối với ông Bùi Quang Vinh, ông là một trong số người rất ít ỏi tôi cảm nhận có chất thực trong người lãnh đạo. Nó khác hẳn với nhiều người lãnh đạo khác. Rất nhiều lãnh đạo khác họ sáo mòn, sáo rỗng và mị dân… Có thể nói quanh năm, suốt tháng họ chỉ biết nói dối. Nhưng ông Bùi Quang Vinh có lẽ là trường hợp hơi đặc biệt. Có người nhận xét ông có phong cách, tư cách người Hà Nội còn sót lại – lịch lãm, thông minh, có học thức. Nhưng rất tiếc ông phải nằm trong guồng máy của chính phủ nên ông không thể nói ra được. Nhưng mà trong kỳ họp Quốc hội, ông Bùi Quang Vinh đã có phản ứng với tâm trạng bức xúc đặc biệt. Ông không nói trên diễn đàn chính thức về con số 45 ngàn tỷ, mà ông nói trong phiên họp tổ. Và hết phiên họp tổ rồi ông nói với báo chí là ông muốn nói nữa. Chứng tỏ ông bức xúc như thế nào.

Sau đó ông Hoàng Anh Tuấn, thứ trưởng Bộ Tài chính có thanh minh, đính chính lại là không phải chỉ có 45 ngàn tỉ đâu mà còn phải cộng thêm con số 50 ngàn tỉ ODA nữa. Theo ông Tuấn, giải ngân năm 2016 còn được thêm 50 ngàn tỷ nữa, cộng thêm ngân sách còn lại 45 ngàn tỷ thì ngân sách năm 2016 có được 95 ngàn tỷ. Đó là theo cách thức giải thích của ông Hoàng Anh Tuấn. Sau đó cũng có một cách giải thích khác đó là của ông Phó Thủ tướng Vũ Văn Ninh. Ông trả lới báo chí với một câu nói cũng phải nói là nổi tiếng, tức là tất cả những bội chi trong ngân sách đều nằm trong kịch bản đã tính toán từ đầu năm. Rất tiếc là chúng ta không có điều kiện để biết thông tin được tính toán từ đầu năm và thậm chí giữa năm cũng không có thông tin.

Như ở trên tôi đã nói vấn đề ngân sách là một trong những vấn đề được bảo mật, nằm trong độ bí mật của nhà nước. Người ta có rất ít thông tin. Chỉ có sau khi Quốc hội đòi hỏi, báo chí đòi hỏi, dần dần chính phủ mới công khai một số khoản mục, hạng mục chi thu ngân sách như thế nào. Ông Vũ Văn Ninh nói là tình hình ngân sách diễn ra đúng như kịch bản, nhưng mà ông không diễn giải kịch bản đó như thế nào? Do vậy tôi đánh giá nhận định của ông Vũ Văn Ninh hết sức cảm tính. Đối với ông Bùi Quang Vinh, dù sao ông cũng đã nêu ra được một con số. Đối với ông Hoàng Anh Tuấn dù sao ông cũng nêu ra được một con số. Còn ông Vũ Văn Ninh chẳng có con số nào hết. Mà ông Vũ Văn Ninh lại là cấp trên của ông Hoàng Anh Tuấn và ông Bùi Quang Vinh – ông ấy là Phó Thủ tướng – cấp trên mà đánh giá như vậy tôi thấy là không ổn rồi.

Bây giờ còn một vấn đề khác là thế này. Nếu nhìn tổng quát, mỗi năm chi ngân sách của Việt Nam thường là 1 triệu 200 ngàn tỷ. Thu ngân sách là khoảng 1 triệu tỷ. Mức bội chi thường là 200 ngàn tỷ đồng. Như vậy năm 2016 cũng dự toán mức chi ngân sách là 1 triệu 200 ngàn tỷ đồng. Không biết là bao nhiêu cho trung ương và bao nhiêu cho địa phương. Nhưng mà cách tính của ông Bùi Quang Vinh là sau khi trừ đi phần của địa phương, ngân sách của trung ương chỉ còn 45 ngàn tỷ thôi. Không biết ngân sách ở địa phương như thế nào, nhưng ngân sách ở trung ương là 45 ngàn tỉ thì quá ít. Thậm chí cộng cà phần của ông Hoàng Anh Tuấn là 50 ngàn tỉ giải ngân ODA thì mới chỉ có 95 ngàn tỉ. Mức đó quá nhỏ so với yêu cầu chi là 1 triệu 200 ngàn tỉ. Nó chiếm chưa đến 10%, không biết nó sẽ được phân bổ như thế nào. Đúng như lời ông Bùi Quang Vinh với 45 ngàn tỉ thì không biết phân bổ như thế nào và làm được gì. Thậm chí nó không đủ tiền trả lãi nợ vay.

Gần đây cũng xuất hiện vài bài báo thanh minh cho tình trạng ngân sách. Nhưng theo tôi tình trạng ngân sách đã ở mức thực sự căng thẳng rồi. Theo cảm nhận của tôi căng thẳng ở đây nó có thể dẫn đến tình trạng vỡ nợ chứ không phải bình thường. Đây là kết quả của hệ quả, hệ lụy quá khứ do 2 nguyên nhân chính một là chi sài lãng phí và hai là tham nhũng ngân sách.

Hồi tháng 9/2015 vừa qua, tổ chức Đối tác ngân sách quốc tế đã công bố công khai chỉ số ngân sách mở của Việt Nam năm 2015 chỉ có 18 điểm trên thang điểm 100, thấp hơn nhiều mức trung bình toàn cầu là 45 điểm. Thậm chí chỉ số này cón thấp hơn 1 điểm so với năm 2014. Như vậy có thể nói mức độ tính công khai minh bạch của ngân sách Việt Nam luôn đứng gần chót bảng xếp hạng. Thâm chí ông trưởng đại diện tổ chức hợp tác quốc tế Nhật Bản ở Việt Nam JICA ông Mori Mutsuya khi cố gắng tìm kiếm những thông tin về ngân sách phục vụ cho nghiên cứu của ông về nợ công, nợ ngân sách của Việt Nam ở trong nước, ở nước ngoài mà JICA quan tâm thì ông này rất thất vọng vì các số liệu về ngân sách nhà nước mà Bộ Tài chính thường công khai trên cổng thông tin điện tử thì không thể hiện được điều gì cả.

Ở cấp địa phương, tình trạng công khai minh bạch ngân sách thậm chí còn tồi tệ hơn cả trung ương. Khảo sát gần đây với 1.100 người dân tại 5 tỉnh Bắc Giang, Hòa Bình, Nam Định, Quảng Trị và Bà Rịa – Vũng Tàu của 5 tổ chức xã hội với sự bảo trợ của Ủy ban Tài chính, Ngân sách của Quốc hội đã cho thấy kết quả là thế này : Kết quả tham vấn ở Bắc Giang cho thấy hơn 43% người dân được hỏi không biết ngân sách được chi cho phát triển kinh tế, đảm bảo an ninh – quốc phòng và đảm bảo cho hoạt động của bộ máy nhà nước ; 63% người được hỏi không biết ngân sách nhà nước được chi trả nợ và được chi viện trợ. Trong khi đó gần 43% người được hỏi ở 5 tỉnh Bắc Giang, Hòa Bình, Quảng Trị, Bà Rịa – Vũng Tàu và Nam Định cho biết họ có nghe, họ có nhìn thấy báo cáo của xã nhưng không nhớ hoặc không hiểu những thông tin này.

Đặc biệt là chi đầu tư xây dựng cơ bản thường chênh lệch hơn 50% so với dự toán, vượt xa so với hướng dẫn thông lệ tốt là duy trì chenh lệch chi tiêu không quá mức 5% dự toán. Bình quân các tỉnh miền núi phía Bắc chi cao hơn dự toán tới 42%, các tỉnh Tây Nguyên chi cao hơn 35%, còn tại khu vực Đông Nam Bộ và đồng bằng sông Cửu Long mức chi bình quân cao hơn từ 7 đến 9%.

Bây giờ nói đến tình hình bội chi ngân sách nhà nước. Cao điểm là năm 2013 đã vọt lên 6,6% GDP. Trước đó chỉ được chấp nhận dưới 5% GDP là đã vượt qua mức nguy hiểm rồi. Chúng ta nhớ hồi đầu năm 2014, ông Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng phải ra trước Quốc hội, lần đầu tiên trong lịch sử tồn tại của chính phủ, để đề nghị tăng bội chi ngân sách từ 4,7% lên 5,3% GDP. Năm 2015 này Trung ương cố gắng “khuôn” lại ở mức 5 đến 5,3% GDP… Nhưng thực ra có dự báo đến hết năm 2015 này, bội chi ngân sách có thể lên đến 6% GDP. Xuất phát từ nguyên nhân nó kém minh bạch; chi lãng phí và tham nhũng quá nhiều.

Từ đầu năm đến giờ báo chí nêu dư luận, nêu phản ứng, chúng ta thấy rõ mồn một. Đó là các công trình ngàn tỉ. Các trụ sở hành chính, trụ sở công quyền ở các tỉnh rất nghèo mà năm nào cũng xin cứu đói, chẳng hạn như Hòa Bình, Sơn La, Lai Châu, Phú Yên, Khánh Hòa…, nhưng đều mọc lên những trụ sở có giá trị ngàn tỉ hoặc là hơn ngàn tỉ mà chính phủ vẫn nhắm mắt phê duyệt. Và sau đó là những tượng đài ngàn tỉ, thậm chí sinh ra bảo tàng hàng chục ngàn tỉ. Nếu không có cảnh báo, không có ngăn chặn ngay lập tức thì Bộ Giáo dục – Đào tạo dã có dự án đổi mới sách giáo khoa lên đến 34 ngàn tỉ. Đề án kỷ lục đó được kéo giảm sau khi Quốc hội phản ứng, từ 34 ngàn tỷ còn có 400 tỷ thôi. Đến nỗi ông Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng phải thốt lên “từ 34 ngàn tỉ kéo về 400 tỉ thì tôi cũng sợ các đồng chí luôn”.

Như vậy chúng ta thấy ngân sách Việt Nam nó chi vô tội vạ, lãng phí như thế nào. Nếu nó không bội chi kinh khủng và nó không dẫn đến tình trạng cạn kiệt ngân sách kinh khủng như ngày hôm nay mới là chuyện lạ!

Từ đó nó dẫn đến hậu quả gì? Chúng ta biết từ nền ngân sách cạn kiệt như vậy nó dẫn đến hậu quả là không còn tiền để trả nợ. Trước mắt là 2 năm 2015 và 2016 Việt Nam phải trả nợ 16 tỉ đô la qui đổi ra tiền Việt Nam là 363 ngàn tỉ đồng. Đó là số nợ đến hạn phải trả, chứ chưa nói đến số nợ trung hạn và dài hạn. Với con số 16 tỉ đô la đó chúng ta cứ nhìn xem 45 ngàn tỷ tức khoảng 2 tỉ đô la thì giải quyết được gì? Có cộng thêm 50 ngàn tỉ ODA của ông Hoàng Anh Tuấn tức là cũng chỉ được gần 4 tỷ đô la, mới được 1/4 con số trả nợ, trả lãi nợ nước ngoài mà thôi. Như vậy mới dẫn đến động hái chính phủ phải phát hành trái phiếu với giá trị kỷ lục là 3 tỉ đô la trái phiếu, gấp 3 lần hồi cuối năm 2014 là 1 tỉ đô la trái phiếu. Nhưng vấn đề là anh có phát hành được trái phiếu trên quốc tế hay không, có ai mua hay không. Đó mới là vấn đề. Việc phát hành trái phiếu quốc tế cuối năm 2014 không thành công và không có đối tác nước ngoài mua. Đến giờ phút cuối là một doanh nghiệp trong nước mua, nghe đâu như là Vietcombank. Như vậy, vấn đề là nhà nước bán cổ phiếu và cũng chính nhà nước mua lại. Tức là không có yếu tố nào thặng dư đối với nhà nước. Như vậy không thể giải quyết vấn đề trả nợ.

Tôi nói như vậy để thấy vấn đề căng thẳng ngân sách như thế nào và nó có thể dẫn đến tình trạng vỡ nợ như đã xảy ra với hàng loạt quốc gia.

TQT: Trong việc chính phủ đang đề nghị kỳ họp thứ 10 Quốc hội khóa XIII bán trái phiếu thị trường quốc tế là 3 tỉ đô la. Nhưng luật Ngân sách không cho phép bán trái phiểu để trả nợ hoặc đáo nợ. Ông Chủ nhiệm Ủy ban Tài Chính, Ngân sách của Quốc hội nói là luật thì cấm nhưng biện pháp đó thì khả thi. Vậy thì cứ biện pháp khả thi thì làm trái luật được không thưa tiến sĩ Phạm Chí Dũng?

PCD: Đó cũng là mối mâu thuẫn, mối xung đột giữa chính phủ và quốc hội. Nó cũng là mâu thuẫn tự thân của nền ngân sách Việt Nam. Tôi cho là chính phủ đã bí lắm rồi. Cho nên mặc dù luật Ngân sách không cho phép, nhưng chính phủ đề nghị quốc hội cứ ra nghị quyết cho áp dụng việc đó. Có nghĩa là khi quốc hội ra nghị quyết cho phép làm việc đó có nghĩa là bỏ qua luật Ngân sách. Tôi nghĩ việc này nếu bỏ qua luật Ngân sách, đương nhiên Quốc hội hay Ủy ban thường vụ quốc hội phải chịu trách nhiệm về việc này. Ai ký nghi quyết cho phép thì phải chịu trách nhiệm về việc này. Tôi nghĩ Quốc hội, Ủy ban thường vụ quốc hội hãy nên hết sức cẩn thận khi vận hành. Vì nếu khi đặt bút ký việc này mà vi luật thì chính người ký là ông Nguyễn Sinh Hùng hay ông nào đó trong Ủy ban thường vụ Quốc hội về sau này sẽ phải chịu trách nhiệm coi như a dua, tiếp tay cho chính phủ vượt qua luật Ngân sách và vi phạm luật pháp.

TQT: Về nợ công có mấy con số nó vênh nhau. Con số ông Bùi Quang Vinh đưa ra là 66%; con số của bộ Tài chính đưa ra là 59% ; Con số 66% nó vượt ngưỡng trần Ngân hàng Thế giới đưa ra là 65%.

Vì đâu có sự vênh như vậy, phải chăng đó là hậu quả của thiếu minh bạch, thưa Tiến sĩ Phạm Chí Dũng?

PCD: Tôi cho là có 2 nguyên nhân. Một nguyên nhân là thiếu minh bạch. Nguyên nhân thứ hai là giấu diếm nợ công. Giấu diếm nợ công để tiếp tục vay mượn nợ công. Vay cho những dự án hàng chục tỉ đô la như dự án sân bay Long Thành 15 tỉ đô la; dự án đường sắt Bắc Nam 55 tỉ đô la (tính theo thời giá 2009). Số liệu nợ công nó cũng nhảy múa y hệt nợ xấu ở Việt Nam, tức là nhảy múa liên tục. Theo các báo cáo của chính phủ họ chỉ thừa nhận nợ công ở mức 55% GDP thôi. Sau đó mỗi kỳ họp quốc hội họ lại nâng lên một chút. Gần như họ áp đặt con số. Họ muốn đưa ra con số nào thì đại biểu quốc hội phải nghe theo con số đó. Con số đó vào kỳ họp quốc hội giữa năm 2015 cũng chỉ vào khoảng 55% GDP. Nhưng mà cho đến sau mấy phiên họp Ủy ban thường vụ quốc hội gần đây, do các đại biểu đấu dữ hơn, thành thử chính phủ phải chỉ đạo Bộ tài chính nâng dần tỉ lệ nợ công quốc gia. Cho đến giờ nó lên khoảng 59% GDP, tức vẫn chưa đến 60% GDP.

Trong khi đó tôi để ý đây là lần đầu tiên Bộ Kế hoạch và Đầu tư họ đưa ra nợ công là 66,4% GDP. Từ xưa đến nay Bộ Kế hoạch và Đầu tư vẫn được coi là bộ ngoan ngoãn nghe theo lời của Thủ tướng, của chính phủ. Họ cũng phát biểu giống như Bộ Tài chính. Trước đây họ cũng đưa ra con số nợ công chiếm 55% GDP. Nhưng theo tính toán lại của Viện chính sách công của Bộ Kế hoạch, Đầu tư, trong nợ công phải cộng thêm nợ của doanh nghiệp nhà nước. Và nợ của các doanh nghiệp nhà nước trong nợ công là nằm trong tiêu chí của Liên hợp quốc, không thể bỏ qua được. Trong khi đó Luật nợ công quốc gia của Việt Nam thì không có phần đó. Tất nhiên Bộ Tài chính không sai khi mà không tính toàn phần nợ của các doanh nghiệp nhà nước. Chỉ có điều là khi bỏ qua nợ của các doanh nghiệp nhà nước là bỏ qua một phần cực kỳ là bất hợp lý. Bởi vì ở Việt Nam, nợ của các doanh nghiệp mới thật là khủng khiếp.

Trong số 108 tập đoàn, tổng công ty doanh nghiệp nhà nước được coi là mũi nhọn chủ đạo thì có thông tin cho biết một nửa trong số đó là nợ đầm đìa, tiêu biểu như Vinashin, Vinalines hay là các tập đoàn đang ở trên đầu, trên cổ nhân dân hiện nay như Tập đoàn điện lực Việt Nam cũng nợ tới 143 ngàn tỷ đồng, mặc dầu được tăng giá điện. Nếu không tính nợ của các doanh nghiệp nhà nước, trong đó có phần nợ nước ngoài, thì làm sao tính đúng, tính đủ nợ công quốc gia. Mà nếu không tính đúng nợ công quốc gia thì làm sao có thể vay quốc tế được, làm sao trả nợ được. Cái đó mới là cái chính.

Khi Viện chính sách công Bộ Kế hoạch, Đầu tư họ tính ra điều đó, tôi cho rằng con số 66% vẫn là khiêm tốn. Tại vì trước đây đã có những con số còn cao hơn hẳn. Ví dụ vào năm 2014, ông Vũ Đình Ánh, Viện trưởng Viện Tài chính, Giá cả Bộ Tài chính phải phải thừa nhận trong cuộc họp quốc hội là Việt Nam làm ra 100 đồng đã dùng hết 98 đồng để trả nợ rồi.. Có nghĩa là nợ công lúc đó chiếm 98% GDP. Còn theo con số của một số chuyên gia độc lập tính toán, trong đó có những ông như Vũ Quang Việt hay là Trần Văn Thọ thì con số còn cao hơn. Như Tiến sĩ Vũ Quang Việt vào năm 2012 đã tính toán nợ công Việt Nam nằm vào khoảng 106% GDP.

Hiện nay có một số chuyên gia độc lập tính toán nếu mà tính đúng, tính đủ tất cả vào trong đó và cộng luôn cả phần ODA vay mượn sắp tới thì nợ công Việt Nam có thể lên tới 150%.

Trước đây nợ công Trung Quốc cũng giấu giữ lắm. Nợ công quốc gia của Trung Quốc công bố công khai chỉ vào khoảng 90 đến 110% GDP và con số nợ của doanh nghiệp địa phương lúc đó chỉ thừa nhận vào khoảng 1.500 tỷ đô la. Nhưng sau khi Tập Cận Bình lên tổng bí thư thì vào cuối năm 2013, 2014 gần như công khai con số nợ công quốc gia và con số nợ của các chính quyền địa phương. Con số nợ của chính quyền địa phương lên đến 3.400 tỉ đô la chứ không phải là 1.500 tỉ đô la trước đó. Còn tỷ lệ nợ xấu theo đánh giá của chuyên gia phương Tây thì Trung Quốc hiện nay vọt lên 250% GDP, tức là 28 ngàn tỷ đô la. Đó là một con số khủng khiếp.

Thế thì Việt Nam bây giờ nó đang nằm ở chỗ nào, hay là nó nằm trong một ma trận nào đó. Bàn dân thiên hạ không thể biết được con số này. Cho nên bây giờ không chỉ bàn vấn đề kỷ luật ngân sách nữa mà phải minh bạch, thật minh bạch ngân sách thì mới có thể phân tích khả năng Việt Nam trong thời gian tới có thể trả nợ được không hay là vỡ nợ.

TQT: Khi lên nhận chức, Thủ tướng ông Nguyễn Tấn Dũng có đưa ra nhận định rằng do các bộ chủ quản nên các tập đoàn làm ăn thua lỗ nên ông bỏ chế độ bộ chủ quản và ông ấy tiến lên một bước là thủ tướng quản. 10 năm qua các tập đoàn kinh tế dưới sự quản lý của thủ tướng làm ăn bê bết hơn, lỗ nhiều hơn, đang có nguy cơ phá sẩn nhiều hơn. Nền kinh tế Việt Nam trì trệ hơn. Nặng nề hơn về nợ công, nợ xấu. Ông bình luận sao về vấn đề này?

PCD: Rất ngắn gọn: Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng phải là người chịu trách nhiệm đầu tiên về chuyện này.

TQT: Nhưng mà ông vẫn lạc quan, trong khi mọi người rất lo lắng?

PCD: Tôi chưa bao giờ thấy mất vẻ lạc quan trên gương mặt Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng. Nhưng cái vẻ lạc quan đó nó có thật hay không – đó là một chuyện khác.

Thứ hai, cái vẻ lạc quan của mỗi chính khách cần có thời gian giải đáp và thời gian trả lời.

Tôi cho rằng lịch sử sẽ phán xét sự lạc quan đó.

TQT: Xin cám ơn Tiến sĩ Phạm Chí Dũng.

31/10/2015

Nhìn chó xứ người - Ngán ngẩm cộng sản xứ mình

Người Đưa Tin (Danlambao) - "Như đã thượng dẫn về lòng trung thành của loài Chó. Tính từ tên Hồ Chí Minh đến nay, không thể tìm ra bất kỳ tên cộng sản nào có lòng biết ơn được như loài Chó. Tưởng cần nhắc lại chuyện Hồ bán đứng cụ Phan Bội Châu trên đất Trung Hoa năm 1925. Cũng như giết chính ân nhân của hắn là bà Nguyễn Thị Năm (Cát Hanh Long) người từng cưu mang Hồ và đồng bọn, được nhiều tác giả trong và ngoài nước thường xuyên nhắc đến. Chúng tôi, những thường dân nhận định rằng: Hồ và đảng cộng sản đã gây ra cuộc chiến tranh phi nghĩa. Đẩy cả dân tộc rơi vào thảm họa cộng sản đến tận ngày nay. Di sản của Hồ là thứ chủ thuyết diệt chủng, đã làm băng hoại truyền thống đạo lý của người VN. Thể hiện rõ nét qua..."

*

Đọc bản tin người phụ nữ tại Florida bị tai nạn giao thông chẳng may mất đi, chú Chó thẫn thờ, nằm hàng giờ liền trên đoạn đường chủ của nó không may bị xe cán chết, nó không thể hiểu giờ này chủ của nó ở đâu, sao không thấy sự vuốt ve trìu mến nó như mọi ngày, hình như nó linh cảm rằng sẽ chẳng bao giờ còn gặp lại người chủ thân yêu sau cú va chạm nghiệt ngã. Mất chủ có thể Chó cũng biết buồn, dù không biết nói. Loài Chó không có ý thức, sao lại trung thành đến độ con người có khi khó mà tưởng tượng vì lý do nào, Chó lại "giàu tình cảm" với chủ đến vậy. Có thể đó là bài học về lòng chung thủy, như một thông điệp tạo hóa ban tặng cho con người, mà ta ít khi để ý cho đến khi cảm nhận được. Còn rất nhiều câu chuyện rơi nước mắt về loài Chó giúp người trên nhiều lãnh vực khác. Chó sẵn sàng bảo vệ chủ, chết vì chủ mà không cân nhắc thiệt hơn và chẳng bao giờ ta thán, có khi bị chủ ngược đãi đánh đập tàn nhẫn cách vô cớ, nó cũng chỉ ngước nhìn với ánh mắt buồn như thầm hỏi "vì sao chủ đánh tôi?". Không bao giờ có chuyện Chó cắn chủ dù chỉ để tự vệ, và sau cơn đòn đau, Chó lại lao vào lòng chủ như chưa hề có việc gì xảy ra, thuộc tính "tha thứ và lòng bao dung" đó, hình như loài Chó đúng là "danh trấn thiên hạ". 

Trước 1975, lũ trẻ chúng tôi có tham dự hướng đạo cảnh sát, lũ sói con chúng tôi cứ mỗi thứ năm và Chúa nhật, tập trung xuống bót (đồn) Trần Văn Cát ở đường Tôn Thất Thuyết, quận 4, để học hát hoặc đi cắm trại đâu đó trong nội thành Sài Gòn, xa chút nữa thì ở Suối Tiên Thủ Đức. Nhưng thường là công viên Tao Đàn hay Thảo Cầm Viên (Sở thú) tất nhiên là di chuyển bằng "xế điếc" (xe đạp). Các anh Kha dạy chúng tôi đủ điều trong cuộc sống, đối nhân xử thế, tìm mật thư, đến thoát hiểm mưu sinh trong rừng, dù khi ấy chúng tôi chỉ là những thằng nhóc chập chững bước vào đời. Chưa bao giờ nghe các anh nói đến hai từ cộng sản, ấn tượng còn nhớ mãi là khi trên đường đi, gặp đám tang là dứt khoát phải dừng lại, lấy nón xuống để trước ngực, cho đến khi đám tang đi qua, mới được tiếp tục hành trình. Giờ nghĩ lại hành động đó tuy đơn giản, nhưng hẳn sẽ ấm lòng người quá cố và thân nhân của họ, dù đôi bên chẳng quen biết gì nhau. 

Sau 1975, không chỉ lũ trẻ chúng tôi, mà toàn bộ cuộc sống của người miền Nam bị xáo trộn, chứng kiến người dân la khóc khi bộ đội, an ninh nội chính đánh tư sản với mấy ông 30/04 đeo băng đỏ đến nhà dân, gom góp, tịch thu hết tài sản của những người bị quy kết là tư sản, họ bị tịch thu không chỉ tiền vàng, đến những xấp vải cũng bị lấy đi, khi ấy chúng tôi quá bé để có thể hiểu đó là hành động dùng vũ lực để cướp tài sản của dân lành. Nơi tôi ở rất nhiều gia đình phải đi "kinh tế mới", dù quận 4 khi ấy không mấy ai giàu có như dân Hoa kiều ở quận 5. 

Hơn bốn mươi năm, dòng đời vẫn trôi. Nhưng ký ức về những ngày xưa cũ thì vẫn mới như ngày hôm qua, những đứa trẻ mồ côi bây giờ không còn trẻ, nhưng chưa già đến độ lú lẫn mà không nhớ những gì đã xảy ra cho người dân miền Nam khi cộng sản cướp được Sài Gòn. Còn nhớ rất rõ, ngày các chú lính VNCH tập trung ở trường Dân Cường, đường Trình Minh Thế (gần cảng Sài Gòn - Kho zéro), bây giờ hình như là Đại học Luật gì đó trên đường Nguyễn Tất Thành, thuộc quận 4. Nhìn thấy các cô vợ lính gói gém quần áo, vừa trao cho các chú lính, vừa khóc, chúng tôi đứng nhìn nhưng chẳng hiểu điều gì đang xảy đến với họ. Mãi sau này, chúng tôi mới biết các chú lính VNCH bị đưa đi tập trung cải tạo. Có người chẳng còn có cơ hội để trở về cùng gia đình.

Lan man dài dòng, để tiếc nhớ một thời đã xa, một kỷ niệm đẹp không thể xóa nhòa trong ký ức. Tôi yêu người miền Nam hiền hòa, phóng khoáng với những chú lính "rằn ri" khi say rượu cũng "trời thần đất lỡ". Lũ trẻ chúng tôi không thích khi thấy Quân cảnh Tư pháp thời VNCH bắt các anh đưa về quân vụ thị trấn, khi các anh đã quá say đến "trời đất cũng lăn quay". Theo lời các anh kể lại, cứ sáu tháng ở thành phố, lại đến hành quân sáu tháng trong rừng, mỗi lần ra đi không chắc ngày trở lại. Các anh đôi lúc thật dữ dằn, nhưng với lũ trẻ mồ côi chúng tôi thì họ xem như những đứa em ruột thịt, thường cho chúng tôi quà, tuy không đáng kể, nhưng giúp chúng tôi bớt lạc lõng, và đôi khi quên cả thân phận bất hạnh của mình. Các anh giờ có thể người còn, người mất, nhưng lũ trẻ mồ côi chúng tôi vẫn thầm cầu nguyện cho các anh lính VNCH, dù ở nơi nào trên trái đất này, rằng chúng tôi không quên ơn các anh. Những người lính đôi lúc bặm trợn nhưng giàu lòng nhân ái. Xin hãy tha thứ cho chúng tôi, lũ trẻ lạc loài vô danh tiểu tốt. Ngày nào chúng tôi còn sống, quyết tiếp bước các anh bằng tất cả khả năng có thể, góp phần phục hồi danh dự cho người lính VNCH. Các anh lính VNCH dù thất trận, để miền Nam rơi vào tay cộng sản, nhưng chúng tôi không trách và tin rằng khi lịch sử được trả về đúng vị trí của nó. Ai cũng sẽ hiểu rằng "Anh hùng khi gấp cũng khoanh tay".

Công bằng mà nói. Không thiên vị hay nhận xét cách cảm tính "Thương nên tốt, ghét nên xấu", kiểu giáo dục mị dân của cộng sản. Chúng tôi xác nhận người lính VNCH được giáo dục nhân bản, sống có tình người hơn các anh bộ đội cộng sản sau 1975. Điều này có thể kiểm chứng nơi thứ gọi là thành phần MTDTGPMN, có thể hỏi ông Nguyễn Thành Trung, Huỳnh Tấn Mẫm v.v... về nền giáo dục của miền Nam. Nói cách khác là đám ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản, đến cuối đời vẫn sống bạc như vôi, không dám nói lên sự thật rằng kiến thức họ có trong đầu và cả mạng sống còn giữ được đến hôm nay, đều nhờ chính sách nhân đạo của VNCH. Chính quyền miền Nam không thù vặt, thù dai để trả thù cách hèn hạ như cộng sản bắc Việt đối với người lính VNCH thất trận. Biết rằng, cuộc chiến tranh nào cũng là cái thùng rác đựng đầy cặn bã của xã hội. Nơi trận mạc, những người cùng máu đỏ da vàng không biết nhau, giết nhau, chỉ để phục vụ cho những kẻ biết nhau, nhưng chẳng bao giờ giết nhau. Câu hỏi cần đặt ra là: Ai là kẻ gây ra cuộc chiến tranh phi nghĩa để tàn phá đất nước lụn bại đến tận ngày hôm nay, kẻ đó phải chịu trách nhiệm trước lịch sử, bất kể còn sống hay đã chết. 

Hồ Chí Minh là chính phạm và đảng cộng sản là thủ phạm đã gây ra cuộc chiến tranh ý thức hệ, đẩy hàng triệu con em người dân miền Bắc vào "lò nướng thịt" Trường sơn, đến tận bây giờ vẫn còn khá nhiều bộ đội, nạn nhân chưa tìm thấy xác vì sinh Bắc tử Nam. Trẻ em và phụ nữ cũng bị cộng sản đẩy vào cuộc chiến xâm lược miền Nam. Hồ vì sự cuồng xuẩn CNCS, đến độ không còn chút lòng tự trọng khi bị Staline gọi Hồ là "Tên cộng sản ở hang ngu dốt và rừng rú", thế mà Hồ vẫn tung hê tên đồ tể của nhân loại là không thể sai lầm (!?) Não trạng nô lệ ý thức hệ là di sản độc hại của Hồ, được đại tướng Phùng Quang Thanh, bộ trưởng quốc phòng cộng sản công khai phát biểu "Tôi thấy lo lắng lắm, chứ từ trẻ con đến người già, có xu thế ghét Trung Quốc. Tôi cho rằng cái đó là nguy hiểm hiểm cho dân tộc". Như vậy rõ ràng, sự vong bản của đảng cộng sản là chính sách nhất quán từ thời Trường Chinh (Đặng Xuân Khu) kêu gọi người Việt Nam bỏ chữ Quốc Ngữ để học chữ Tàu, nhằm mục đích làm chư hầu Trung cộng. 

Như đã thượng dẫn về lòng trung thành của loài  Chó. Tính từ tên Hồ Chí Minh đến nay, không thể tìm ra bất kỳ tên cộng sản nào có lòng biết ơn được như loài Chó. Tưởng cần nhắc lại chuyện Hồ bán đứng cụ Phan Bội Châu trên đất Trung Hoa năm 1925. Cũng như giết chính ân nhân của hắn là bà Nguyễn Thị Năm (Cát Hanh Long) người từng cưu mang Hồ và đồng bọn, được nhiều tác giả trong và ngoài nước thường xuyên nhắc đến. Chúng tôi, những thường dân nhận định rằng: Hồ và đảng cộng sản đã gây ra cuộc chiến tranh phi nghĩa. Đẩy cả dân tộc rơi vào thảm họa cộng sản đến tận ngày nay.

Di sản của Hồ là thứ chủ thuyết diệt chủng, đã làm băng hoại truyền thống đạo lý của người VN. Thể hiện rõ nét qua hình thức giáo dục nhồi sọ bằng thứ lịch sử đảng cộng sản. Tương tự như HP của cộng sản cũng bị buộc nằm dưới cương lĩnh đảng như chính TBT Nguyễn Phú Trọng đã có lần nói đến. Đất nước VN là của người VN. Không, và chưa bao giờ là của riêng bất kỳ đảng phái nào. Sự tùy tiện vô lối của đảng cộng sản khiến tài nguyên đất nước rơi dần vào tay giặc Tàu cộng. Sự độc tài đảng trị tại VN đã đẩy cả dân tộc đến bến bờ diệt vong. Kẻ thù lớn nhất của dân tộc VN không ai khác ngoài Việt cộng và Tàu cộng. 

Kết.

Với ngành côn an cộng sản hiện tại. Như báo chí trong và ngoài nước đưa tin, chính là ngành tham nhũng nhiều nhất. Ăn bẩn nhất, vô ơn nhất và cũng tàn bạo nhất. Danh sách những cái chết trong đồn côn an, cùng những bản án tử hình cần gấp rút xét lại, thể hiện hậu quả từ sự ham muốn thành tích dù có phải giết oan mạng người của ngành côn an. Chúng ăn cơm của dân, xài tiền thuế của dân nhưng côn an khẳng định chỉ biết "còn đảng còn mình", chúng tự nhận chỉ là công cụ bảo vệ chế độ, chúng gieo rắc chết chóc và sợ hãi thay vì giữ sự bình yên cho dân lành. Chính vì những điều tàn ác của đảng cộng sản. Dù đang sinh sống trong nước, chúng tôi quyết chống đến cùng sự độc tải đảng trị, cho dù có phải trả giá bằng sinh mạng, cũng quyết không từ. Chúng tôi tuy tài hèn sức mọn, nhưng đã và vẫn đang hết lòng ủng hộ bằng tất cả khả năng có thể, những ai chống đảng cộng sản, lột trần tội ác Hồ Chí Minh cùng Đồng, Chinh, Duẩn, Giáp Thọ, đám cộng sản đời đầu, đời giữa và cả đời nay.

Chúng tôi muốn được sống - chết cách trung thành với Tổ quốc và quý trọng những người VN tử tế không cộng sản như loài Chó đối với chủ, còn hơn là phải chung đụng, thỏa hiệp với đảng cộng sản mang hình dáng con người, nhưng hoàn toàn vô nhân tính trong xã hội ngày nay.

Sài Gòn 30.10.2015



___________________________________


Tài liệu tham khảo:

- Chủ bị xe tông chết, Chó thẫn thờ nằm đợi. (Cập nhật: 27/10/2015 11:08

- Văn Hóa Đạo Đức Hồ Chí Minh. Văn hóa viết láo, nói láo. Tác giả Bút sử. (Cập nhật 29.10.2015) https://mousekeymakehistory.wordpress.com/2014/11/21/van-hoa-dao-duc-ho-chi-minh/

- Stalin – Tên giết người. Tác giả: Lê Diễn Đức. (Cập nhật 29.10.2015)

- Lý giải sự tàn bạo của Stalin. (Cập nhật 29.10.2015) 

- Hồ chí Minh sao y “chang” bản chánh Cách mạng vô sản của Trung Cộng !! Gây nội chiến và chủ trương chiến tranh trường kỳ. Tác giả cố Giáo sư Hứa Hoành. (Cập nhật 29.10.2015) 

- Những sự thật cần phải biết (phần 10) - Cộng sản Việt Nam: Trẻ em là một con bài trong chiến tranh. Tác giả Đặng Chí Hùng. (Cập nhật 30.10.2015)

- Đại tướng Phùng Quang Thanh 'lo lắng' vì dân Việt ngày càng ghét Tàu Cộng. Tác giả Bảng Đỏ. (Cập nhật 29.10.2015)

- Những sự thật cần phải biết (phần 14) - Trường Chính - Kẻ vong bản. Tác giả Đặng Chí Hùng. (Cập nhật 29.10.2015) 

- Nguồn Gốc Chữ Quốc ngữ. Tác giả Huỳnh Ái Tông. (Cập nhật 30.10.2015)

- Nhìn lại nền Giáo dục VNCH : Sự tiếc nuối vô bờ bến. Tác giả Huỳnh Minh Tú. (Cập nhật 30.10.2015) 

- HCM Bán Đứng Phan Bội Châu Cho Thực Dân Pháp Trên Đất Trung Hoa Năm 1925. Tác giả Mường Giang. (Cập nhật 29.10.2015) 

- Cương lĩnh đảng quan trọng hơn Hiến Pháp. Kính Hòa, phóng viên RFA. (Cập nhật 29.10.2015) 

- Vì sao tham nhũng của ngành Công an luôn đứng đầu? RFA. (Cập nhật 29.10.2015)

- Tham nhũng phổ biến nhất là ngành cảnh sát giao thông ...

- Danh sách - Những cái chết trong đồn công an. (Còn tiếp) 

Cháu ngoan lưu manh là một trong những di họa của Hồ

Le Nguyen (Danlambao) - Với các tài liệu “phong phú” của đảng, nhà nước cộng sản Việt Nam làm ra, phát tán... cùng với các tài liệu bí mật lưu trữ trong văn khố của các quốc gia trực tiếp lẫn gián tiếp liên quan đến cuộc chiến Việt Nam được bạch hóa. Tư liệu lịch sử này đã chỉ ra sự thật Hồ Chí Minh là một tên cộng sản vô gia đình, vô tôn giáo, vô tổ quốc nhận tiền nước ngoài hoạt động cho cộng sản quốc tế. Sự thật lịch sử cũng đã chỉ ra tư tưởng phi dân tộc, phản dân tộc của Hồ Chí Minh được chính miệng Hồ thốt ra, viết ra trong các tài liệu, bút tích văn kiện lịch sử và trong các tác phẩm văn do Hồ biên soạn, sáng tác từ kho tài liệu đảng cộng sản làm ra. Có đoạn đọc được đã chỉ ra Hồ là tên cộng sản xảo quyệt, trí trá núp bóng dân tộc làm tay sai cho ngoại bang là sự thật không thể chối cãi:

"...Cái danh từ tổ quốc là do các chính trị gia đặt ra để đè đầu nhân dân, để buộc những người vô sản phải cầm vũ khí bảo vệ tài sản của địa chủ và quyền lợi của giai cấp tư sản. Thực ra, chẳng có tổ quốc, cũng chẳng có biên giới.” (trích bài báo đăng trên tờ Thanh Niên phát hành ở Quảng Châu ngày 20/12/1926.)

“ ...Chúng ta theo chủ nghĩa quốc tế, không theo chủ nghĩa quốc gia… Chúng ta phải nâng cao tinh thần đấu tranh giải phóng… hình thức thì dân tộc mà nội dung là quốc tế..." (Trích lịch sử đảng cộng sản Việt Nam, tập 1).

“...Phải khéo léo dẫn đến sự kiện nhân dân Việt Nam đang bị áp bức bóc lột. Đối với chủ điểm này nếu đối phương đồng tình thì dẫn đến kích động. Khi người ta vào tròng rồi mới đưa ra chủ nghĩa cộng sản...” (Trích lời kể của Nguyễn Lương Bằng về lời Hồ dạy cách khoát áo dân tộc trong tác phẩm Mãi Mãi Đi Theo Con Đường Của Người.)

Chính vì tư tưởng, đạo đức không có gì... của Hồ và chính vì nhiệm vụ đánh đuổi “thực dân, đế quốc” cho Nga-Tàu, bằng núi xương sông máu của nhiều thế hệ thanh niên Việt Nam nên “di sản” của Hồ để lại là một đống đổ nát hoang tàn đẫm đầy máu nước mắt của dân tộc Việt Nam. Thời nay những ai có thiện chí, muốn làm tổng kết di họa của Hồ Chí Minh để lại trên thân thể đầy thương tích do bác đảng gây ra trong lòng đất nước, dân tộc Việt Nam là nhiệm vụ bất khả thi, vì không bút mực nào có thể tả hết được di họa của Hồ. 

Nói đến di họa Hồ Chí Minh, thú thật chỉ có thể nói đến nguyên nhân cốt lõi tức là nguyên nhân của mọi nguyên nhân phát sinh thảm họa gây hậu quả nghiêm trọng do nhân vật gian hùng, ma giáo đầy thủ đoạn của Hồ Chí Minh gây ra trong quá khứ và thảm họa của đám cháu ngoan bác Hồ lưu manh do Hồ rèn luyện, nuôi trồng trong khuôn khổ cộng sản phản động trên đất nước “Hồ không có Hồ” gây ra ngày hôm nay.

Nguyên nhân cốt lõi gây hậu quả nghiêm trọng khó khắc phục do Hồ Chí Minh để lại có nguồn gốc từ chủ nghĩa cộng sản, tư tưởng Mác-Lênin, chủ nghĩa xã hội cùng với chủ nghĩa tam vô: vô gia đình; vô tôn giáo; vô tổ quốc. Những yếu tố vừa nêu là chủ thể nền tảng hình thành chế độ độc tài toàn trị cộng sản nằm trong khung hệ thống đảng độc quyền lãnh đạo với không tam quyền phân lập, không đa nguyên đa đảng, không tự do ngôn luận... 

Đối với những người có đọc lịch sử chính trị thế giới, không ai là không biết, chế độ độc tài toàn trị cộng sản là chính thể phản động đi ngược chiều tiến hóa của xã hội loài người. 

Độc tài cộng sản là nguyên nhân của mọi nguyên nhân xé nát khối đại đoàn kết dân tộc, phá tan hoang đất nước Việt Nam làm đắng lòng những ai còn nặng nợ với tương lai Việt Nam. 

Chế độ độc tài với đảng lãnh đạo độc quyền quyền lực tuyệt đối làm phát sinh tha hóa tuyệt đối, là nguyên nhân làm cho con người hư hỏng, xã hội băng hoại, đạo đức suy đồi, thú tính lên ngôi.

Độc quyền lãnh đạo với quyền lực tuyệt đối cũng chính là nguyên nhân triệt tiêu động lực cạnh tranh để phát triển theo quy luật phát triển tự nhiên của xã hội loài người và cũng chính độc quyền quyền lực của đảng lãnh đạo là nguồn gốc phát sinh nhiều thế hệ cháu ngoan ngoan bác Hồ độc ác, gian manh, dối trá... gieo rắc bao nỗi kinh hoàng cho dân, cho nước Việt Nam. 

Có lẽ mọi người dân Việt Nam có quan tâm đến đất nước đều thấy, là các thế hệ cháu ngoan nhiều sắc thái với bản chất lưu manh, rừng rú, phi nhân tính nắm giữ độc quyền quyền lực nhà nước và với quyền hành tuyệt đối trong tay “luật là tao tao là luật” không cơ chế kiểm soát quyền lực. Chúng như loài thú hoang dã, chúng như ông trời con đi ngược lại truyền thống dân tộc, phá nát tình làng nghĩa xóm, triệt tiêu tinh thần nhân ái bao dung của dân tộc Việt Nam vốn có. 

Lịch sử đã chỉ ra các thế hệ cháu ngoan bác Hồ lưu manh nắm quyền lãnh đạo. Có đứa làm theo lệnh Hồ ném nhiều thế hệ thanh niên vào chảo lửa chiến tranh cho tham vọng bành trướng, mở rộng biên cương cho cộng sản quốc tế. Có đứa núp bóng hào quang giả tạo của Hồ để phục vụ, để thỏa mãn tham vọng lợi quyền cá nhân của chúng chứ không vì tổ quốc, tổ cò chi cả! 

Cụ thể là đám cháu ngoan lưu manh của Hồ, có cả Hồ đã nướng hàng triệu thanh niên Việt Nam trong hai cuộc chiến tranh dưới danh nghĩa đánh Pháp, đuổi Mỹ cho Nga-Tàu trước kia và hiện tại cháu ngoan bác Hồ lưu manh núp dưới bóng Hồ, nhân danh Hồ để làm bậy. Bậy bạ nhất là chúng kéo bè kết nhóm, xúi dục, kích động những đứa mù đảng, cuồng Hồ xộc đi chửi bới, hành hung những ai chỉ ra sự thật Hồ Chí Minh và giả vờ “hiếu kính” lập kế hoạch xây tượng đài Hồ để toa rập rút ruột công trình, ăn cắp tiền thuế của dân làm cho dân ngu muội bái lạy tên tội đồ dân tộc - Hồ Chí Minh. 

Trong tổng thể kế hoạch xây hàng trăm tượng đài cho Hồ khắp mọi miền đất nước, có cái đã xây rồi, có cái còn nằm trên dự án. Nhìn vào thực tế của các tượng đài đã đưa vào sử dụng, có một bộ phận người dân đánh giá, tiên lượng các tượng đài được xây lên sẽ cùng chung số phận với tượng đã xây rồi nên họ phẫn nộ, kết luận những đứa cháu ngoan lên kế hoạch thực hiện xây tượng đài: “...hoặc là khốn nạn hoặc là thần kinh”. Có số người dân khác thì cho rằng những đứa lãnh đạo lưu manh chủ trương xây tượng đài là những kẻ không những thần kinh mà còn có cả khốn nạn.

Ai cũng biết cháu ngoan bác Hồ có nhiều loại nhưng có một số cháu ngoan lưu manh nhiều phù phép, lẻo mép, giỏi đi bằng đầu gối, bò lên làm lãnh đạo đảng, nhà nước. Đám này khéo diễn, biết làm mặt “nghiêm” nhân danh Hồ Chí Minh, giả vờ thành khẩn “nghe” lời dạy của Hồ chí Minh trước mặt các đồng chí mù đảng, cuồng Hồ để từ chối vất tư tưởng Mác-Lê vào thùng rác lịch sử, từ chối từ bỏ con đường xây dựng xã hội chủ nghĩa hoang tưởng, thiết lập chính thể dân chủ - một nhà nước của dân, do dân, vì dân như loài người tiến bộ đã thực hiện, đã giúp cho dân, cho nước họ hùng cường, thịnh vượng, ấm no, hạnh phúc... 

Thực chất của sự tôn kính Hồ của đám cháu ngoan lưu manh này chỉ là nhằm mục đích lừa gạt “đồng chí”, bịm bợm nhân dân, ngăn cản Việt Nam hội nhập vào giòng sống văn minh, tiến bộ, nhân bản của cộng đồng nhân loại để bảo vệ “thành quả” ăn cắp, ăn cướp được của dân, của nước.

Sự thật lịch sử chỉ ra, chính Hồ đã nhiều lần ngăn chận Việt Nam thoát hiểm họa cộng sản. Cụ thể như việc Hồ chống phá các hiệp ước trao trả độc lập của thực dân Pháp, phát xít Nhật cho chính quyền quốc gia, nằm ngoài vòng cương tỏa, lệ thuộc của cộng sản quốc tế. Ngoài Hồ ra còn có lũ cháu ngoan lưu manh do Hồ và đảng cộng sản sản sinh ra đã nhiều lần ngăn cản cơ hội cho Việt Nam thoát ra khỏi hậu họa cộng sản đã nhiều lần diễn ra trong lịch sử: 

Một là Hồ và lũ cháu ngoan lưu manh đã ngăn chận cơ hội cho nửa nước Việt Nam sống trong hòa bình, tự do, no ấm, hạnh phúc... qua việc vi phạm hiệp định đình chiến được ký kết ở Geneva năm 1954, xé bỏ hiệp định Paris năm 73, theo lệnh Nga-Tàu xua đại quân vượt sông Bến Hải đánh chiếm Việt Nam Cộng Hòa, vi phạm hiệp định chấm dứt chiến tranh, lập lại hòa bình được ký kết ở thủ đô ánh sáng Paris ngày 27/01/1973.

Hai là trong lúc người dân các nước trong hệ thống nhà nước xã hội chủ nghĩa thi nhau vất bỏ chủ nghĩa Mác- Lê, đoạn tuyệt đường lối cai trị độc tài cộng sản thì tên tổng bí thư Nguyễn Văn Linh và băng đảng lãnh đạo phản động “mượn hình ảnh Hồ” dẫn đầu phái đoàn qua Thành Đô khấu đầu quan thầy Trung Cộng xin nối lại bang giao với kẻ thù truyền kiếp phương bắc với suy nghĩ: “...Dù thế nào Trung Quốc cũng là một nước xã hội chủ nghĩa... cùng ý thức hệ... cùng chủ nghĩa Mác-Lê...”

Việc các tên cháu ngoan lưu manh nhân danh Hồ, viện cớ đi theo con đường Hồ chọn... đi ngược chiều lịch sử, chúng hô hào Kiên trì chủ nghĩa Mác-Lênin, kiên định xã hội chủ nghĩa và lẻo mép bảo rằng Việt nam không có nhu cầu đa nguyên, đa đảng để chủ động đút đầu vào chiếc rọ Thành Đô của bá quyền Trung Cộng năm 1990. Thực chất của vấn đề chỉ là để bảo vệ đảng, bảo vệ chế độ, bảo vệ quyền lực của băng đảng, phe nhóm lưu manh Nguyễn Văn Linh.

Ngày nay hậu họa của Linh, di họa của Hồ phát sinh từ chế độ độc tài toàn trị cộng sản do cháu ngoan bác Hồ lưu manh gây ra không thể khắc phục với những vụ việc cụ thể như:

Cháu ngoan bác Hồ lưu manh là hiện thân của đội ngũ cán bộ, đảng viên vô đạo, vô trách nhiệm, vô văn hóa, vô luân cấu kết với nhóm lợi ích ra tay trộm cắp, cướp bóc tài sản của dân của nước. Chúng tự biến thành băng đảng tội phạm có tổ chức, vô cảm trước tiếng kêu đứt ruột, thấu trời của đồng bào, đồng loại và phá tan hoang mảnh giang san gấm vóc của tổ tiên nòi Việt ngàn đời truyền lại.

Cháu ngoan bác Hồ lưu manh đã biến Việt Nam thành “cường quốc” xuất khẩu lao động, bán sức lao động thượng vàng hạ cám có số má trên thế giới. Từ xuất cảng oshin đến nô lệ tình dục... từ buôn người đến xuất cảng băng đảng tội phạm xì ke, ma túy, cần sa... từ cơ trưởng phi hành đoàn rửa tiền và quan chức sứ quán buôn lậu ngà voi, sừng tê giác đến du sinh trộm cắp mỹ phẩm, đồ lót trong các siêu thị có tổ chức của hàng không Việt Nam tiếp tay chuyển về nước tiêu thụ... là nỗi ô nhục cho hai tiếng việt Nam.

Cháu ngoan bác Hồ lưu manh đã biến người dân lao động Việt Nam thành dân tộc nô lệ trên chính quê hương mình có sự tiếp tay tích cực của công đoàn quốc doanh, với đa tầng áp bức, bóc lột của tư bản xanh đến tư bản đỏ và của cán bộ lãnh đạo cao cấp đến tên tổ trưởng dân phố. Bọn này tên nào cũng thể hiện mình là ông trời con “luật là tao tao là luật” theo lối bầy đàn hoang dã, rừng rú thuở loài người còn ăn lông ở lỗ.

Cháu ngoan bác Hồ lưu manh đã biến Việt Nam Cộng hòa ở miền nam là nỗi ước mơ vươn tới của các nước Đông Nam Á trở thành một nước Việt Nam yếu kém, lẹt đẹt đi theo sau đít Miên, Lào về mặt kinh tế- xã hội, dân quyền-nhân quyền nhưng lại nổi tiếng vi phạm trắng trợn các cam kết quốc tế và tệ nạn hối lộ, tham nhũng thì vô phương ngăn chận, đẩy lùi.

Cháu ngoan bác Hồ lưu manh đã biến những khoản viện trợ khoa học kỹ thuật, khoản vốn vay hoàn lại lẫn không hoàn lại của quốc tế cho xây dựng, phát triển đất nước, lọt vào túi tham của nhóm lợi ích và vào túi quan chức của băng đảng trộm cướp cộng sản Việt Nam, không thế lực nào có thể ngăn cản.

Các cháu ngoan bác Hồ lưu manh đã biến các công ty quốc doanh dù độc quyền kinh doanh điện, kinh doanh nước sạch... thậm chí đào than, nhôm, sắt, thép... hút dầu trong lòng đất lên bán với nhiều điều kiện thuận lợi, ưu đãi vốn nhẹ lãi, giảm thuế vẫn bị lỗ triền miên? Mọi người dân có quan tâm đến đất nước đều biết nhưng không thể làm gì được đảng cộng sản độc quyền, độc ác có một không hai trong lịch sử việt Nam ...

Những mảng nhỏ hậu quả của cháu ngoan bác Hồ lưu manh, có nguồn gốc phát sinh từ chế độ độc tài toàn trị cộng sản, từ chủ nghĩa Mác-Lênin, từ chủ nghĩa xã hội, từ chủ nghĩa tam vô... do Hồ du nhập vào, truyền bá trên đất nước Việt Nam. Sản phẩm cháu ngoan lưu manh là một trong nhiều di họa khó khắc phục của bác đảng, chế độ sản xuất ra, nên không thể bảo Hồ chết đã lâu rồi, “nghĩa tử là nghĩa tận”hãy để cho Hồ yên nghỉ, đừng đào mồ cuốc mả Hồ lên với tư duy “ngây thơ” tin rằng Hồ vô can trong hằng hà sa số loại tội ác đã đang phát sinh, tồn tại trong chế độ độc tài toàn trị cộng sản của nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.

31/10/2015

Tại sao chúng ta phải nuôi báo cô bè lũ cs?

Tùy Nghi Tiến (Danlambao) - Mở đầu bài viết này tôi xin được chửi nhà cầm quyền cs VN một phát cho hả cơn “bức xúc”. Đúng là một lũ “làm như con..., mà gặp mặt thì đòi tiền”! 

Như quý vị cũng biết đó, mỗi năm cứ độ thu về, khi Quốc hội cs VN họp, thảo luận tổng kết ngân sách năm nay và làm dự toán cho ngân sách năm sau, thì những ai quan tâm tới tình hình kinh tế Việt Nam đều phải hoa cả mắt, chóng cả đầu với những số liệu bất bình thường mà chúng phổ biến. Chúng ta có thể bị các triệu chứng lâm sàng này không phải là vì dữ liệu ấy khó hiểu mà chỉ vì chúng cực kỳ phi lý.

Chỉ bị xây xẩm là còn đỡ đấy, chứ tôi nghĩ là những người bị bệnh cao huyết áp thì không nên xem, đọc, nghe những báo cáo kinh tế, tài chánh của nhà nước báo cô này bởi vì chúng ta có thể bị lên tăng xông hoặc bị tai biến mạch máu mà chớ. 

Mấy hôm nay có lẽ chúng ta ít nhiều đều có nghe tới vụ thâm thủng ngân sách của nhà nước cs VN. Theo thông tin, Việt Nam có thể lâm vào một cuộc khủng hoảng ngân sách vì tình trạng bội chi triền miên. Chính quyền Hà Nội hiện không có đủ tiền chi tiêu chớ chưa nói tới trả nợ nước ngoài và đầu tư vào phương tiện cơ sở hạ tầng. Theo số liệu chính thức của Bộ Tài chánh do bọn đại biểu Quốc hội cs VN trích dẫn, thì trong năm 2015 nhà cầm quyền đã trả nợ được 155 ngàn tỷ đồng nhưng lại vay để giải quyết bội chi ngân sách tới 226 ngàn tỷ đồng và vay trái phiếu chính phủ 85 ngàn tỷ đồng. 

Ngoài ra, trong thời gian gần đây chúng còn vay cái gọi là Ngân hàng Nhà nước 30 ngàn tỷ đồng và 1 tỷ Mỹ kim từ ngân hàng Vietcombank để chi tiêu. Các số liệu này cho thấy tổng các khoản vay lớn hơn gấp đôi tổng các khoản nợ trả, hoặc nói cách khác là trong năm 2015 nhà cầm quyền cs đã vay rất nhiều để chỉ trả một phần rất nhỏ nợ và phần lớn là để chi tiêu.

Trước sự sa lầy thâm thủng ngân sách này, Tiến sĩ Vũ Quang Việt, nguyên Vụ trưởng Vụ Thống kê Liên Hiệp Quốc nhận định: “Tôi có cảm tưởng chính phủ (VN) càng ngày càng mất khả năng kiểm soát chi tiêu của mình, hoặc nói ngược là chính phủ rất muốn chi tiêu. Chính phủ Trung ương đồng ý với các địa phương, xây nhà, xây đường xá, ông nào cũng đòi xây cái này cái kia. Và nhiều khi họ chưa có ngân sách mà đã bắt đầu xây rồi. Do làm việc thiếu hiệu quả nên hầu như công trình nào chi phí cũng vượt dự toán ban đầu, Công trình nào cũng vậy cả. Thành ra, với tình trạng này tôi thấy rất là khó, khả năng nợ càng ngày càng nhanh và hiệu quả thì thấp. Khả năng trả nợ chắc chắn là sẽ khó khăn”. (1)

Còn chuyên gia tài chánh Bùi Kiến Thành, trả lời phỏng vấn của Ban Việt ngữ đài BBC, nhận xét: “Tình hình tài chánh của VN đang rất khẩn trương với đầy những vấn đề không được giải quyết: ngân sách cạn kiệt, chi tiêu không được quản lý chặt chẽ, lãng phí đầu tư công và rút ruột công trình; và nợ công không được xử lý ổn thỏa”. (2)

Tại kỳ họp cuối cùng Quốc hội cs VN Khóa XIII mới vừa qua, nhiều số liệu về những thành quả kinh tế trong năm 2015 đã được công bố và khiến không ít người sững sờ. Theo nhà cầm quyền cs, sở dĩ tình hình ngân sách năm 2015, cụ thể là tổng thu nhập, u ám như thế là vì hai nguyên nhân chủ yếu. Một là giá dầu thô trên thế giới giảm mạnh và ảnh hưởng lên giá dầu thô xuất khẩu của Việt Nam. Thu nhập từ xuất khẩu dầu thô đã bị giảm mất một nửa, tương đương khoảng 63 ngàn tỷ đồng. Lý do thứ hai là việc cắt giảm thuế quan với hàng hóa từ các quốc gia ASEAN và một số quốc gia khác trong các hiệp định kinh tế-mậu dịch mà Việt Nam gia nhập. 

Tên Phó Thủ tướng Vũ văn Ninh được đài BBC trích dẫn cho biết rằng: “Theo kế hoạch, trong giai đoạn 2015-2020 thuế suất giảm từ 25% xuống 20%, nhưng vì khó khăn nên phải hạ nhanh hơn”.

Đối với ngân sách 2016, các báo cáo tại Quốc hội cs VN cho thấy còn nguy cấp hơn nữa. Theo đó trả nợ theo kế hoạch năm 2016 là 155 ngàn tỷ đồng, nhưng trong đó đáo nợ hay vay nợ mới để trả nợ cũ lên tới 95 ngàn tỷ đồng và bội chi ngân sách tới 254 ngàn tỷ đồng. Theo dự toán của nhà cầm quyền cs, chi đầu tư phát triển trong năm 2016 sẽ tăng cao hơn dự toán năm 2015 gần 61 ngàn tỷ đồng, nhưng con số mà chúng có thể phân bố trong điều kiện eo hẹp hiện nay chỉ là 45 ngàn tỷ đồng. Nếu số tiền phân bố này được dùng để trả nợ thì sẽ không còn tiền để đầu tư.

Giải thích về ngân sách năm 2016, tên Bộ trưởng, Chủ nhiệm Văn phòng chính phủ, Nguyễn văn Nên cho biết: “Về thu Ngân sách Nhà nước (NSNN), chính phủ đã báo cáo Quốc hội dự kiến tổng thu năm 2016 là 1.014 ngàn tỷ đồng, tăng 103 ngàn tỷ đồng so với dự toán năm 2015”. (3).

“Về dự toán chi đầu tư phát triển nguồn NSNN năm 2016 là 255,75 ngàn tỷ đồng, cao hơn mức bội chi NSNN (254 ngàn tỷ đồng). Tính cả chi đầu tư từ nguồn trái phiếu chính phủ 60 ngàn tỷ đồng, từ nguồn thu xổ số kiến thiết 26 ngàn tỷ đồng thì tổng chi đầu tư phát triển năm 2016 là 341,75 ngàn tỷ đồng, chiếm 25.1 phần trăm tổng chi của NSNN”.

“Con số mà Bộ trưởng Bộ Kế hoạch và Đầu tư (BKH-ĐT) đề cập (45 ngàn tỷ đồng) là vốn ngân sách trung ương trong nước và chỉ là một phần trong tổng chi đầu tư phát triển nêu trên”.

Với tình trạng bội chi như vậy mà nhà cầm quyền cs lại tính làm một chuyện hết sức tào lao và phí phạm. Dĩ nhiên, là tào lao và phí phạm trong mắt của người dân chớ đối với chúng thì là cơ hội. Đó là chúng đề nghị Quốc hội của chúng cho phép xóa nợ các công ty quốc doanh làm ăn thua lỗ. 

Thật vậy, tại kỳ họp thứ 10 Quốc hội Khóa XIII như đã nêu ở trên về các vấn đề sửa đổi, bổ sung Luật Thuế giá trị gia tăng, Luật thuế tiêu thụ đặc biệt và Luật quản lý thuế, tên Bộ trưởng Tài chánh Đinh Tiến Dũng đã đại diện tên Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng tới tham dự và đưa ra đề nghị xóa các khoản nợ tiền thuế, tiền chậm nộp, tiền phạt của người nộp thuế là các doanh nghiệp nhà nước (DNNN) thuộc danh sách cổ phần hóa, giao, bán, sáp nhập và sắp xếp lại.

Thẩm tra đề xuất này, tên Phùng Quốc Hiển, Chủ nhiệm cái gọi là Ủy ban Tài chánh Ngân sách Quốc hội cho biết đa số ý kiến trong ủy ban nhất trí với phương án này. Tuy nhiên, theo Hiển, một số ý kiến cho rằng việc quy định như đề nghị sẽ dẫn đến trường hợp các DNNN hiện nay chưa đến thời điểm thực hiện cổ phần hóa, cố tình chây ì, chậm nộp tiền thuế để tăng số nợ thuế lớn hơn số lỗ lũy kế của DN hoặc cố tình không khai số thuế nợ trong giá trị của DN để được hưởng chính sách xóa nợ của Nhà nước cs VN.

Vì vậy, đại diện ủy ban này đề nghị chỉ xóa nợ tiền thuế, tiền chậm nộp đối với DNNN trong khoảng thời gian được giới hạn trước 31/12/2015, không nên quy định trong luật thành một chính sách thường xuyên. Theo đó, đây là nội dung mang tính cá biệt, nên đề nghị Quốc hội ban hành nghị quyết về xóa nợ tiền thuế, tiền chậm nộp của DNNN và bổ sung vào nghị quyết về dự toán ngân sách nhà nuớc năm 2016. 

Hiển còn biện hộ rằng: “Luật DN năm 2014 quy định nguyên tắc khi cổ phần hóa hoặc chuyển đổi sở hữu như sau: “Công ty chuyển đổi đương nhiên kế thừa toàn bộ quyền và lợi ích hợp pháp, chịu trách nhiệm về các khoản nợ, gồm cả nợ thuế, hợp đồng lao động và các nghĩa vụ khác của công ty được chuyển đổi”. Vì vậy, quy định về xóa nợ tiền thuế, tiền chậm nộp, tiền phạt chậm nộp đối với DNNN đã thực hiện cổ phần hóa hoặc chuyển đổi sở hữu và pháp nhân mới không chịu trách nhiệm đối với các khoản nợ tiền thuế, tiền phạt là không phù hợp với quy định của pháp luật hiện hành”. (4) 

Như vậy, kể ra chính quyền chxhcn VN chơi sang thật! Trong khi ngân sách bị thâm thủng khủng khiếp mà lại hào phóng xóa nợ cho các doanh nghiệp đang thiếu mình và đi mượn nợ người khác để chi tiêu! Làm ăn kiểu này thì chúng ta cũng đủ hiểu tại sao tài nguyên quốc gia ngày càng cạn kiệt và người dân ngày càng nghèo túng, mà các quan chức trong chính quyền csVN hay trong các doanh nghiệp nhà nước ngày càng phát đạt.

Các doanh nghiệp nhà nước cứ làm ăn thua lỗ từ năm này qua năm khác và suốt mấy chục năm nay, vậy mà có người vẫn còn bênh vực chúng.

Thật vậy, theo Trần Vinh Dự, một Tiến sĩ được đào tạo ở Hoa Kỳ nhưng về VN làm việc, thì không nhất thiết hễ là doanh nghiệp nhà nước là làm ăn thua lỗ. Trong một bài viết có nhan đề “Khi doanh nghiệp nhà nước thua lỗ”, anh ta đã lấy một số công ty ở các quốc gia có nền kinh tế thị trường để dẫn chứng về sự thành công của doanh nghiệp nhà nước, chẳng hạn như hãng hàng không Singapore, công ty Bombay Transport Authority của Ấn Độ, công ty sản xuất máy bay Embraer của Brazil, công ty sản xuất xe ô tô Renault của Pháp, công ty sản xuất thép POSCO của Đại Hàn v.v…

Ngoài lãnh vực hàng không, hắn còn trình bày sự thành công của các doanh nghiệp nhà nước trong các lãnh vực khác ở Singapore, chẳng hạn như: viễn thông (điện và xăng dầu), giao thông (đường sắt, xe buýt), cảng, điện toán, đóng tàu, cơ khi, vận tải biển, ngân hàng…. Theo Trần Vinh Dự, sở dĩ các doanh nghiệp nhà nước cần thiết là vì chúng hội được các yếu tố như: độc quyền tự nhiên, năng lực huy động vốn, ngoại trợ (mà anh ta gọi là ngoại ứng) và phổ cập. (5)

Hắn cũng vạch ra các điểm yếu của các doanh nghiệp nhà nước. Đó là vô trách nhiệm, thiếu động cơ làm việc, thái độ ăn theo, thiếu giám sát, thiếu tinh thần cạnh tranh. Theo anh ta, các yếu tố này thường là nguyên do gây ra sự yếu kém và không hiệu quả của các doanh nghiệp nhà nước. (6). Tuy nhiên, tôi xin bổ sung thêm một số yếu điểm hiển nhiên khác của các doanh nghiệp nhà nước, đó là thiếu tôn trọng tài năng, lãng phí và bè phái.

Tôi tạm tán thành những lý luận của anh ta về vai trò và ưu khuyết điểm của các doanh nghiệp tư và quốc doanh. Tuy nhiên, tôi không đồng ý với mục đích bênh vực cho các doanh nghiệp nhà nước ở Việt Nam của bài viết. Những điển hình thành công mà hắn trưng dẫn chỉ là những hoa thơm, quả ngọt. Nhưng hắn đã cố tình bỏ sót một yếu tố rất quan trọng cho các sự thành công đó, và nó lại nắm giữ một vai trò nền tảng và then chốt. Nếu không có nó, tôi có thể đoan chắc là sẽ không có những hoa thơm, quả ngọt đó. Đó chính là thổ nhưỡng sinh học và phân bón. Việt Nam trong mấy chục năm qua đã khiếm khuyết yếu tố này. Thổ nhưỡng đó chính là thể chế chính trị, và phân bón chính là tính nhân bản, sự khai phóng, khả năng sáng tạo và kỹ năng chấp nhận rủi ro để khởi nghiệp (entrepreneurial skill).

Dự có viện dẫn công ty viễn thông quân đội Viettel và xem đây là một điển hình thành công của doanh nghiệp nhà nước. Tuy nhiên, tôi chỉ xem đây là một hiện tượng khác thường trong cái môi trường hoạt động kinh doanh thiếu khích lệ và thiếu công bằng. Viettel chỉ là một anh mèo mù ăn phải cá rán. 

Theo nhận xét tổng quát của tôi, tình trạng các doanh nghiệp nhà nước hoạt động ỷ lại, không hiệu quả và lãng phí, và lâm vào tình trạng thua lỗ như ngày hôm nay là một hậu quả “tất yếu” từ sự dung túng của nhà cầm quyền. Những yếu điểm của các doanh nghiệp nhà nước cũng chính là những điểm đặc trưng của nhà cầm quyền cs VN và hậu quả làm việc của hai đám thế lực này đã chẳng hề khác nhau. 

Vậy thì tại sao chúng ta cứ phải nuôi báo cô bè lũ cầm quyền bất tài, vô dụng?

31/10/2015


______________________________________

Tham khảo: