Thuế môi trường xăng dầu & những con vịt bị vặt lông

Nguyễn Hoàng Dân (Danlambao) - Trong thư phúc đáp Thống đốc thuộc địa Pennsylvania ngày 11/11/1755, Benjamin Franklin (1706 – 1790) - một trong các Tổ phụ Hợp chủng quốc Hoa Kỳ, khi còn tòng sự tại Nghị viện Pennsylvania (The Pennsylvania Assembly) đã viết Those who would give up essential liberty, to purchase a little temporary safety, deserve neither liberty nor safety (Những người chịu từ bỏ sự tự do thiết yếu, để đổi lấy chút ít an toàn tạm thời, thì cũng không xứng đáng để có được tự do cũng như an toàn).

*

Sau vài lần thập thò thả bóng thăm dò trong suốt năm 2017, đẩy đưa từ các ban bệ tổng cục thuế, hải quan, bộ tài chánh, đến ủy ban thường vụ quốc hội của nhà nước cộng sản Hà Nội, hầu chuẩn bị... chiến trường cho việc tăng thuế bảo vệ môi trường, cụ thể là thuế môi trường xăng dầu, điều chỉnh mức thuế bảo vệ môi trường trên một lít sản phẩm lên tới trần giới hạn hiện hành 4.000 VNĐ, đồng thời cũng nâng trần giới hạn mới của loại thuế này lên 8.000 VNĐ trên một lít xăng dầu, để như Đinh Tiến Dũng, bộ trưởng tài chánh, lu loa là sửa đổi luật thuế môi trường nhằm động viên hợp lý sự đóng góp của xã hội, tạo thêm nguồn thu khi giải quyết những vấn đề môi trường. Trung tuần tháng 5/2018, liên bộ tài nguyên - môi trường và tài chánh, chính thức chuyển qua ủy ban thường vụ quốc hội dự thảo biểu thuế bảo vệ môi trường mới, trong đó riêng thuế môi trường xăng dầu đều điều chỉnh giá lên trần giới hạn hiện tại và dự trù sẽ đưa ra áp dụng từ 1/7/2018 trở đi.

Đinh Tiến Dũng, bộ trưởng bộ tài chánh cộng sản Việt Nam. 

Hành động này hoàn toàn khớp với kịch bản một bước tiến chiến thuật, sau khi khua chiêng đánh trống, đe dọa áp đặt đến ba bước, trong âm mưu chiến lược lưu manh sẽ còn tăng thêm thuế môi trường, nhưng chỉ tăng dần dần thay vì tăng tối đa một lần, dễ gây phản ứng bất lợi trong dư luận.

Kẻ tung người hít hà, tiến sĩ Vũ Đình Ánh, phó viện trưởng viện nghiên cứu khoa học thị trường giá cả thuộc bộ tài chánh, nhanh chóng... thuổng ngay câu nói kinh điển trong nghề thâu thuế người dân của Jean Baptiste Colbert bộ trưởng tài chánh Pháp, dưới thời phong kiến chuyên chế hà khắc của vua Louis XIV "The art of taxation consists in so plucking the goose as to obtain the largest of feathers with the least possible amount of hissing" (Nghệ thuật đánh thuế cũng như nhổ lông ngỗng, nhổ được càng nhiều lông, mà ngỗng càng ít kêu là càng tốt), biến hóa thành châm ngôn trong cuộc thảo luận về thuế tại diễn đàn phát triển doanh nghiệp Việt Nam vào tháng 6/2017 "Thu thuế như vặt lông vịt, vặt làm sao cho sạch, nhưng đừng quá vội để con vịt kêu toáng lên". Như vậy, trên lộ trình tính toán bòn rút thêm sức dân của Hà Nội, chỉ tính riêng về sắc thuế môi trường khởi đi từ 2017, ít nhất cũng sẽ có 70 – 80 triệu con vịt dân CHXHCNVN, sẽ bị nhà cầm quyền - luôn tự hào của dân, do dân và vì dân tiếp tục bóp hầu nặn thuế kiểu… vặt lông vịt, chẳng khác gì cáo buộc 73 năm trước của Hồ Chí Minh "Chúng (thực dân Pháp) bòn rút dân ta đến tận xương tủy" khi cộng sản còn đang tuyên truyền để o bế, dụ dỗ và lôi kéo toàn dân vào cuộc nổi dậy cướp chính quyền.


Cách nhau gần 400 năm, nhưng cái tâm, cái nhìn, mưu mô, cách thức hành động của giới quan chức cộng sản Việt Nam, vẫn cho thấy chưa thoát ra khỏi não trạng tăm tối kiểu gông cùm cai trị bạo ngược của vua quan nước Pháp trong thế kỷ 17 và 75 năm sau đó đã trở thành động cơ khơi mào cho cuộc cách mạng Pháp 1789, làm sụp đổ chế độ phong kiến Pháp, đồng thời dẫn tới các cuộc cách mạng dân chủ và sự ra đời của các nền cộng hòa tiếp theo trên toàn thế giới. 

Đây cũng là một thủ đoạn quen thuộc, xưa cũ, từng được thi thố biến hóa tới lui thường xuyên dưới chế độ cộng sản Hà Nội. Nhớ lại thập niên 70 của thế kỷ trước, tại các trại tù "cải tạo" của cộng sản miền bắc, giam nhốt các thành phần quân, cán, chính miền nam, hầu hết tù nhân đều bị kiệt quệ sức khỏe do đói, bởi khẩu phần ăn mỗi người tù chỉ có 14kg khoai mì, hoặc bobo một tháng, nhưng người cộng sản còn gian ác muốn giảm xuống mức 12kg, nên trước đó những ban quản trại được lệnh họp tù, thông báo tình hình đất nước khó khăn (?), nhà nước chỉ có khả năng cung cấp 10kg lương thực mỗi tháng cho mỗi người tù (thật ra cũng chỉ là khoai, sắn do tù nhân bị cưỡng bức lao động làm ra, cho ban quản trại nhân danh nhà nước quản lý để phân phối), gây ra tâm lý xôn xao trong tập thể tù, bởi viễn cảnh còn bị đói hơn nữa, tù sẽ tiếp tục chết hàng loạt nhiều hơn nữa và cho phép tù làm kiến nghị gởi lên "trên" cứu xét. Khi quả bóng áp lực đã có hiệu quả cao độ, ban quản trại mới họp tù và tuyên bố nhờ "trên" (?) ưu ái quan tâm nên mức ăn sẽ được tăng lên 12kg. Do đó, thực tế tù nhân đã bị cộng sản cắt bớt đi 2kg khoai, sắn mỗi tháng, nhưng vẫn mừng!!! và lại cam phận lầm lũi "cải tạo" trong hy vọng mong manh sẽ còn có ngày về với gia đình.

Luật thuế bảo vệ môi trường được nhà nước cộng sản Việt Nam ban hành và có hiệu lực thi hành từ 1/1/2012. Theo đó, luật xây dựng trên quy định người nào xử dụng sản phẩm gây ô nhiễm thì phải nộp thuế, theo nguyên tắc gián thâu, tức cộng thu thêm vào sản phẩm, hàng hóa gây tác hại xấu cho môi trường khi xử dụng, nên vừa có tác dụng gián tiếp điều chỉnh các mặt sản xuất, tiêu dùng theo hướng giảm bớt ảnh hưởng tiêu cực lên môi trường, vừa tạo thêm nguồn thu cho ngân sách nhà nước để chi đầu tư giải quyết các vấn đề môi trường. 

Thực tế xăng dầu - mặt hàng tiêu dùng có số lượng lớn tăng đều hàng năm (khoảng 18 triệu tấn trong năm 2016) và là nhu yếu phẩm không thể thiếu trong sinh hoạt đời sống bình thường của người dân, với 85% dân chúng đã xử dụng khoảng 45 triệu xe gắn máy để làm phương tiện di chuyển chính, đã trở thành mãnh đất màu mỡ cho Hà Nội vắt kiệt sức dân, làm giàu cho bọn cơ hội và để lấp bớt lỗ hổng bội chi ngân sách do quản lý bết bát, dốt nát gây thất thoát, lãng phí và tệ nạn đục khoét công sản, tham nhũng lan tràn trong mọi tầng lớp quan chức công quyền của chế độ, qua 4 loại thuế, gồm thuế xuất, nhập cảng, thuế tiêu thụ đặc biệt, thuế giá trị gia tăng VAT (Value Added Tax) và thuế bảo vệ môi trường. Trong đó những tính toán từ các chuyên viên trong nước cho thấy giá bán lẻ xăng dầu ở Việt Nam, trên căn bản tổng thành giá nhập cảng và những loại thuế nó phải cỏng theo trên lưng để đến với người tiêu dùng đã không hề theo tỷ lệ 60/40 như "miệng quan trôn trẻ" leo lẻo dẫn chứng mà thực tế là ngang ngửa 50/50 và mang lại khoảng 10% giá trị trong tổng thu ngân sách hàng năm của Hà Nội. 

Ngược lại, với than đá – nguồn phát tán ô nhiểm môi trường nặng nề nhất hiện nay tại Việt Nam, chiếm 55% trong tổng lượng khí thải CO2 (Carbon Dioxide) năm 2014 là 143,3 triệu tấn CO2, năm 2015 là 206,1 triệu tấn CO2, so với 30% ô nhiểm CO2 từ xăng dầu và 15% từ khí thiên nhiên, nhưng do là sân chơi của các ông lớn EVN (Việt Nam Electricity), TKV (Than đá & Khoáng sản Việt Nam) còn gọi là Vinacomin (Việt Nam National Coal Mineral Industries), cấu kết với Trung cộng biến Việt Nam thành nơi tiếp nhận công nghệ lạc hậu, phế thải từ hoa lục chuyển qua, với hàng loạt nhà máy nhiệt điện chạy than xây dựng từ bắc vào nam, nên lại được Hà Nội ưu đãi một cách khốn nạn và hèn hạ, không những đã không tăng mà còn giảm tỷ lệ đóng thuế bảo vệ môi trường từ 5% trong năm 2012, xuống dưới 2% trong năm 2016.

Năm 2012 mức thuế môi trường xăng dầu áp dụng lần đầu là 1.000 VNĐ/1 lít xăng, 500 VNĐ/1 lít dầu diesel và 10 VNĐ/1kg than. Tháng 5/2015 là lần tăng thứ nhất, một lít xăng phải cộng thêm 3.000 VNĐ, một lít dầu diesel cộng thêm 1.500 VNĐ thuế bảo vệ môi trường, trong khi thuế than đá vẫn giữ nguyên và nhà nước cộng sản Hà Nội đã ma đầu ru ngủ, xoa dịu người dân, bằng cách đưa ra quy định trần giới hạn thuế môi trường đối với xăng là 4.000 VNĐ/1 lít, so với giới hạn thuế dầu diesel là 2.000 VNĐ/1 lít và 50 VNĐ/1 kg than.

Tổng thu riêng về thuế bảo vệ môi trường xăng dầu trong 5 năm, từ 2012 đến 2016 là gần 106 ngàn tỷ VNĐ, trung bình thu mỗi năm gần 22,2 ngàn tỷ VNĐ, chiếm tỷ lệ 0,34 đến 0.98% trên GDP và từ 88 – 98% trong tổng thu thuế bảo vệ môi trường hàng năm. Cụ thể số thu tăng đều đặn hàng năm, có diễn tiến năm 2012 thu 11,16 ngàn tỷ, năm 2013 thu 11,53 ngàn tỷ, năm 2014 thu 11,97 ngàn tỷ, năm 2015 thu 27,02 ngàn tỷ và năm 2016 thu 44,33 ngàn tỷ. Năm 2017 đã thu được 44,83 ngàn tỷ VNĐ về thuế môi trường xăng dầu.

Tổng chi cho hoạt động bảo vệ môi trường (mục đích chính khi thâu thuế) tương ứng trong cùng thời gian là 52,5 ngàn tỷ VNĐ, có diễn tiến năm 2012 chi 9 ngàn tỷ, năm 2013 chi 9,8 ngàn tỷ, năm 2014 chi 10 ngàn tỷ, năm 2015 chi 11,4 ngàn tỷ và năm 2016 chi 12,3 ngàn tỷ.

Chưa tính các xà xẻo của mọi quan chức có liên quan, cũng như hiệu quả của công tác bảo vệ môi trường, so với tổng thu, số tiền bị Hà Nội chiếm dụng, chi tiêu sai mục mục đích của thuế môi trường xăng dầu, đã lên tới 53,5 ngàn tỷ VNĐ trong năm năm 2012 – 2016 và bằng hơn 50% tổng thu.

Với dự luật sửa đổi biểu thuế bảo vệ môi trường 2018, theo các nhà hoạch định chính sách của cộng sản Việt Nam, mức thuế môi trường xăng dầu mới trên một lít nhiên liệu cụ thể sẽ là 4.000 đối với xăng các loại (trừ ethanol), 3.000 cho xăng máy bay, 2.000 cho dầu diesel, 300 đối với dầu hỏa đốt đèn, 2.000 đối với dầu mazut (dầu FO), 2.000 cho nhớt các loại (lubricant) và 2.000 đối với mở bôi trơn các loại (grease). Để khỏa lấp mưu đồ chính, bên cạnh các mặt hàng xăng, dầu, các mặt hàng khác như than đá, túi nylon… cũng bị liên bộ môi trường, tài chánh đề nghị tăng thêm thuế bảo vệ môi trường, như 1kg than sẽ tăng thêm 5 đồng và 1kg túi nylon tăng thêm 10.000 đồng.

Theo đó, số thu từ xăng dầu sẽ vào khoảng 55 ngàn tỷ, tăng 14,4 ngàn tỷ, số thu từ than đá vào khoảng 2,4 ngàn tỷ, tăng 795 tỷ và số thu từ túi nylon sẽ là 67,5 tỷ, tăng 13,5 tỷ. Tổng cộng số tiền thu thuế bảo vệ môi trường dự trù ở mức 57,7 ngàn tỷ và tăng thêm 12,9 ngàn tỷ so với năm 2017.

Các lý sự để thoải mái… vặt lông vịt, đã được các quan chức thuộc bộ tài chánh cộng sản, từ Đinh Tiến Dũng bộ trưởng, Vũ Thị Mai thứ trưởng, Phạm Đình Thi vụ trưởng vụ chính sách thuế, Vũ Khắc Liêm, phó vụ trưởng vụ chính sách thuế và Nguyễn Anh Tuấn, cục trưởng cục quản lý giá, loay hoay chống chế xoay quanh các biện luận sau:

1/ Tăng thuế bảo vệ môi trường là giải pháp phù hợp với thực tế do phải điều chỉnh thuế nhập cảng từ mức ưu đãi MFN (Most Favoured Nation) qua mức ưu đãi đặc biệt, theo những cam kết sau khi Việt Nam tham gia ký kết 10 hiệp định thương mại tự do FTA (Free Trade Agreement) gồm 6 FTA khu vực giữa Việt Nam với khối ASEAN, giữa ASEAN với Trung cộng, Nam Hàn, Nhật Bản, Ấn Độ, Úc – Tân Tây Lan và 4 FTA song phương giữa Việt Nam với Nhật Bản, Nam Hàn, Chile và liên minh kinh tế Á – Âu EAEU (Eurasian Economic Union ).

Vũ Thị Mai, thứ trưởng bộ tài chánh.

Đây là lối nói kiểu "cả vú lấp miệng em". Thuế nhập cảng xăng dầu ngoài các mặt hàng xăng máy bay, dầu diesel, dầu mazut và dầu hỏa đốt đèn (có khối lượng nhập cảng ít) là bị chuyển sang mức thuế ưu đãi đặc biệt theo FTA, tức từ mức thuế 10 – 13% theo MFN, cắt xuống còn 0 – 15% tùy hiệp định. Riêng đối với xăng (có khối lượng nhập cảng tuyệt đối lớn) vẫn thuộc danh mục loại trừ, với thuế suất MFN là 20% - ngoại trừ thuế xăng nhập cảng từ Nam Hàn cắt giảm còn 10%, do Việt Nam ký bị "hớ" với đối tác khi thương thuyết (?). Do đó trên thực tế mức thâm hụt thuế xuất, nhập cảng xăng dầu chưa lớn. Năm 2015 tổng thu thuế xăng dầu nhập cảng là gần 36 ngàn tỷ VNĐ, nhưng số hoàn thuế theo thuế suất ưu đãi đặc biệt (với đòi hỏi phải có chứng từ nguồn gốc xuất xứ C/O – Certificate of Origin) chỉ có hơn 3,5 ngàn tỷ VNĐ, chiếm tỷ lệ 9,75% trong tổng số thu.

Hơn nữa, bộ tài chánh qua thông tư 78/2015 còn giở thêm trò lưu manh với người dân, khi quy định giá căn bản xăng dầu trong nước (căn cứ để tính giá bán lẽ) vẫn tính theo thuế suất MFN tức xăng 20%, dầu diesel và dầu mazut 10%. Vừa dốt nát (hay do đã ăn quả đút) phải chịu thua thiệt với người ngoài để thuế suất xăng dầu nhập cảng từ Nam Hàn chỉ bằng một nữa giá thuế xăng nội địa, vừa cấu kết với các phe nhóm lợi ích đại gia tư bản đỏ Petrolimex, để ăn chận chênh lệch 5 – 10% tiền thuế nhập cảng đối với dầu diesel, mazut và 10% đối với xăng, rồi đổ hết lên đầu… vịt dân CHXHCNVN, rõ ràng là một hành động gian xảo, thô bỉ của tập đoàn cộng sản Việt Nam và các ngụy biện tăng thuế bảo vệ môi trường là để phù hợp với xu thế hội nhập toàn cầu chỉ là trò đánh lận, một cách nói láo lưu manh không hơn không kém. 

2/ Tăng thuế bảo vệ môi trường vì giá bán lẻ xăng của Việt Nam đang còn quá rẽ so với thế giới và nhiều nước trong khu vực. Theo bộ tài chánh giá xăng tại Việt Nam "thấp" hơn đến 120 – 122 quốc gia đối chứng?.

Phạm Đình Thi, vụ trưởng vụ chính sách thuế, bộ tài chánh.

Đây là một sự đối chứng mù lòa, phiến diện và sai từ căn bản, bởi không thể đem so sánh cao, thấp về một giá trị đại lượng tuyệt đối của hai phía đã hoàn toàn bất đẳng (inequality) từ bản chất, tức là mức chênh lệch túi tiền (GDP per capita) giữa các bên so găng trên võ đài kinh tế.

Theo trang mạng GlobalPetroPrice, tính đến tháng 5/2018 giá một lít xăng tính bằng USD tại Việt Nam là 0,93, cao hơn Indonesia giá 0,65 và Malaysia là 0,55. Giá này thấp hơn Cambodia 1,04, Philippines 1,06, Thailand 1,13, Lào 1,24, Nam Hàn 1,46 và Singapore 1,61. Tính từ giá thấp đến giá cao, xăng Việt Nam xếp hạng 50 trong 168 quốc gia đối chiếu, tức còn thấp hơn 118 nước khác.

Theo quỹ tiền tệ quốc tế IMF, ước tính GDP đầu người ở Việt Nam vào năm 2018 tính bằng USD sẽ vào khoảng 2.546. So với các nước đối chứng giá xăng dầu kể trên, GDP Việt Nam chỉ nhỉnh hơn Cambodia (1.499), ngoài ra đều sút kém rất nhiều so với Indonesia 4.052, Malaysia 11.237, Philippines 3.095, Thailand 6.992, Lào 2.706, Nam Hàn 32.775 và Singapore 61.767. Tính mức độ nghèo giàu, người dân Việt Nam xếp hạng 137 trong 191 dân thế giới đối ứng, chỉ khá hơn 54 sắc dân khác thuộc các quốc gia chậm tiến châu Phi, Trung Á, Nam Á và hải đảo Thái Bình Dương. 

Tính theo giá trị tuyệt đối, giá xăng của Việt Nam so với GDP đầu người đã đứng vào hạng cao ngất ngưỡng thế giới, chiếm tỷ lệ khoảng 14,5% trên tổng thu nhập trung bình người dân mỗi năm, chỉ đứng sau Pakistan là 14,98% và Ấn Độ là 21,19%. Trong khi tỷ lệ này tại Thailand là 5,77%, Trung cộng 4,45% và Singapore chỉ có 0,91%.

Do đó khi có đủ… can đảm làm mặt dày để làm phép tính so sánh vừa nêu, rõ ràng giới công bộc của tập đoàn mafia cộng sản Việt Nam, ngoài cái dã tâm chỉ biết tìm cách bóc lột người dân triệt để và mọi kiểu, thì cũng chỉ bộc lộ thêm ra được cái trình độ thấp kém và ngu dốt của nó mà thôi.

3/ Tăng thuế bảo vệ môi trường để tạo thêm nguồn thu khi giải quyết các vấn đề môi trường (?). Đây lại là sự lẻo lự của những cái lưỡi không xương và các trò giễu dở của giới tinh hoa của những tinh hoa dân tộc (?!).

Theo trang mạng Numbeo – một cơ sở dữ liệu trực tuyến lớn nhất toàn cầu, với hơn 1,3 triệu dữ liệu thu thập từ hàng trăm tổ hợp truyền thông quốc tế, hợp tác và chia xẻ với người xử dụng các nguồn tin về chi phí sinh hoạt, tội phạm, ô nhiễm, giao thông và chăm sóc sức khỏe trên thế giới, đã đưa ra đánh giá về chỉ số ô nhiễm Pollution Index và Cost of Living của Việt Nam trong cuối năm 2017 vào hạng gần chót (hạng 94) trong tổng số 98 quốc gia được theo dõi.

Chỉ tính về mức độ ô nhiễm không khí AQI (Air Quality Index), đo lường theo nồng độ và chỉ số bụi mịn lơ lửng PM2.5 (nhỏ dưới 2,5 microgam và bằng 3% đường kính sợi tóc) thì môi trường Việt Nam hiện nay đều vượt qua rất xa các chỉ tiêu trung bình của tổ chức y tế thế giới WHO. Cụ thể các số liệu quan trắc do các tòa đại sứ Hoa Kỳ, tòa đại sứ Đức và tòa lãnh sự Hoa Kỳ thực hiện tại Hà Nội và Sài Gòn trong hai năm 2016 – 2017 đã cho thấy... Cư dân Hà Nội thở bụi khí PM2.5 ở nồng độ 44 microgram/m3 (AQI PM2.5 = 122) tương đương hút 2 điếu thuốc mỗi người một ngày, bị giảm 2 năm tuổi thọ và có 7.478 người thiệt mạng hàng năm vì bụi khói. Cư dân Sài Gòn hít thở bụi khí PM2.5 ở nồng độ 28 microgram/m3 (AQI PM2.5 = 85) tương đương hút 1,27 điếu thuốc mỗi người một ngày, nên bị giảm 4 tháng tuổi thọ và có 4.757 người thiệt mạng hàng năm vì bụi khói (Phạm Phan Long, Đã đến lúc Việt Nam phải tuyên chiến với bụi khói, VOA 29/3/18). Số liệu mới nhất do tổ chức GreenID (Green Innovation and Development Centre) ở Hà Nội công bố trên căn bản phân tích số liệu quan trắc khu vực do WHO thu thập, xác định Hà Nội bị ô nhiễm không khí đứng hạng hai trong số 23 thành phố được khảo sát tại bốn quốc gia Việt Nam, Thailand, Myanmar và Indonesia.

Báo cáo của bộ giao thông vận tải Hà Nội ghi nhận ô nhiễm không khí vì bụi khói thải ra nhiều nhất là từ các nhà máy nhiệt điện (40%), các hoạt động thiêu đốt nhiên liệu than, dầu, khí dân dụng (33%) và trong hoạt động giao thông vận tải (22%), nhưng thuế suất bảo vệ môi trường của than hiện hành không những thấp nhất, mà đang còn có khuynh hướng cắt giảm dần.

Trong khi xu thế chung của thế giới là giảm bớt và tiến đến việc chấm dứt xử dụng điện than – đã là nguyên nhân gây ô nhiễm đưa đến cái chết cho 13.000 người ở Hoa Kỳ và cho 366.000 người khác ở Trung cộng trong năm 2013, khiến tính đến năm 2015 Hoa Kỳ phải đóng cửa 189/236 nhà máy điện than và sẽ xóa bỏ hết trong năm 2022, Trung cộng cũng đang giảm dần mức tiêu thụ than và hủy bỏ các kế hoạch phát triển điện than - thì tại Việt Nam tập đoàn điện lực EVN lại ráo riết cấu kết với các đầu sỏ điện than của Bắc Kinh, đẩy nguồn ô nhiễm xuống phía nam. Quy hoạch điện của EVN theo lộ trình đến năm 2030 là thông qua vốn vay, tiếp nhận trang bị, kỹ thuật của Trung cộng, xây dựng thêm một loạt 53 nhà máy nhiệt điện than, rãi đều khắp đất nước, đưa tỷ lệ điện than lên 53,3% toàn ngành điện, dù nghiên cứu của viện đại học Harvard – Hoa Kỳ khuyến cáo hậu quả của kế hoạch này sẽ làm con số dân Việt Nam chết vì bụi khói hàng năm sẽ tăng gấp 5 lần, tính theo tỷ lệ dân số sẽ cao gấp 2 lần Trung cộng, cụ thể là có khoảng 25.000 nạn nhân… vịt dân CHXHCNVN thiệt mạng hàng năm vì không khí ô nhiễm. 

Do đó, khi thu thuế thì hô hào để bảo vệ môi trường, nhưng tiền chi cho hoạt động cải thiện môi trường lại chưa tới 50% tổng thu hàng năm, hơn 50% còn lại bị tẩu tán vào đâu không biết và vẫn đang còn đòi tăng thu thêm. Bên cạnh đó. nguồn gây ô nhiễm môi trường nặng nề nhất thì được dung dưỡng và phát triển thêm?!! nghịch lý này càng cho thấy lời nói và việc làm của cán bộ, đảng viên đảng cộng sản luôn là những kẻ... phi phàm trong lãnh vực điêu ngoa, biến báo từ suy nghĩ, khả năng, tới hành động, luôn ứng với chân lý đừng nghe những gì cộng sản nói, mà hãy nhìn những gì cộng sản làm.

4/ Tăng thuế bảo vệ môi trường nhằm phù hợp với mức thu của các lân bang, để hạn chế tình trạng buôn lậu xăng dầu xuyên biên giới?!

Buôn lậu xăng dầu tại Việt Nam không phải là vấn đề mới mẻ, mà đã nở rộ từ lâu, từ buôn lậu cò con đem xăng dầu từ Việt Nam sang Laos, Cambodia để thu lợi do chênh lệch giá bán lẻ giữa ba quốc gia liên vùng, đến buôn lậu theo đường biển quy mô lớn hàng trăm ngàn tấn xăng dầu, mang tính chất quốc tế, trải rộng từ eo Malacca, Thailand, Singapore, Philippines, Trung cộng vào đến Việt Nam, với sự tiếp tay của biên phòng, cảnh sát biển, công an, hải quan, nhằm hưởng lợi khi trốn được mọi loại thuế, phí xấp xỉ 50 xu Mỹ do Hà Nội áp đặt lên một lít xăng dầu. Do đó biện luận này là một sự ngớ ngẩn đến mức lố bịch. Thực tế càng tăng thuế lại càng khuyến khích buôn lậu, một khi những thành phần chấp pháp con cưng của chế độ, vẫn còn nhung nhúc kiếm ăn sung mãn trên những mâm cổ do cộng sản Hà Nội mời gọi bày ra.

Tóm lại trong sự nghiệp xây dựng chủ nghĩa hội không biết đến cuối thế kỷ 21 đã ló dạng chưa, nhưng các áp đặt nghiệt ngã của chế độ cộng sản Hà Nội lên đầu người dân thì đã bao phủ đều khắp, xã hội sa đọa, đạo đức suy đồi, ô nhiễm mọi mặt, đời sống dân đen đã bị bần cùng hóa tới tận đáy, bởi gánh nặng đủ loại thuế, phí và các chi phí bôi trơn của thủ tục “ đầu tiên “ giăng mắc trước ngưỡng cửa mọi cơ quan công quyền. Chỉ tính riêng về thuế, phí phải đóng góp cho chế độ tính trên GDP thì người dân Việt Nam đã đóng cao gấp 1,5 đến 3 lần so với dân các quốc gia trong vùng Đông Nam Á, nhưng chỉ để cho Hà Nội bòn rút, nhũng lạm đút túi làm của riêng và nuôi báo cô gần 3 triệu công chức (không tính hàng triệu khác trong lực lượng quân đội công an, an ninh), mà trong đó có hơn 30% là loại “ sáng xách ô đi, chiều cắp ô về “ không làm gì cả mà trơ tráo hút đến 83% công quỹ.

Cách đây non ba thế kỷ, Benjamin Franklin (1706 – 1790) - một trong các Tổ phụ Hợp chủng quốc Hoa Kỳ đã nói Những người chịu từ bỏ sự tự do thiết yếu, để đổi lấy chút ít an toàn tạm thời, thì cũng không xứng đáng để có được tự do cũng như an toàn. Người dân Việt Nam đã cam chịu vòng kim cô cộng sản hơn 70 năm và sẽ cam chịu đến bao giờ (?). Làm người hay tiếp tục thân phận làm vịt cho cộng sản vặt lông tới chết, chỉ duy nhất có người dân Việt Nam tự quyết định.

05/2018.


_________________________________

GlobalPetroPrice, Gasoline Prices Around the World, May 2018.

IMF, List of Countries by Projected GDP per capita, 5/2018. 

EDGAR ( Emissions Database for Global Atmospheric Research ) by European Commission and Nertherlands Environmental Assessment Agency, List of countries by carbon dioxide emissions, 2014, 2015.

Việt NamNet, Giá xăng Việt Nam rất đắt đỏ so với thế giới, 24/7/2016. 

Phạm Phan Long, Đã đến lúc Việt Nam phải tuyên chiến với bụi khói, VOA 29/3/18.

Lê Anh Tuấn, Phát triển nhiệt điện than ở đồng bằng sông Cửu Long : Những điều cần làm rõ, Cantho University & GreenID, 11/2016. 

Tình trạng đất nước và con người Việt Nam ngày nay

Nguyễn Dư (Danlambao) - Đáng lý ra đề tài này không cần phải lặp lại, bởi lẽ từ hàng chục năm qua, trong những bài viết tôi thường đề cập ít nhiều về nội dung này rồi. Nhưng qua kỳ họp vừa rồi của ông Nguyễn Phú Trọng làm trong tôi "bức xúc" nên nhắc lại, hy vọng không thừa.

Đất nước và con người Việt Nam ngày nay loạn! Điều này thì từ trẻ con cho đến người già, từ mọi từng lớp trong xã hội, không ai không nhìn thấy. Nguyên nhân từ đâu vậy? Có quá nhiều cách giải thích, có quá nhiều góc nhìn để đánh giá.

Hãy hình dung, cái cách vận hành hệ thống và tổ chức xã hội cũng gần giống như cơ cấu tuần hoàn trong cơ thể mỗi con người. Không kể những loại bệnh cấp tính; nếu con người mang mầm bệnh thì dĩ nhiên thời gian ủ bệnh không phải chỉ một vài ngày mà phải có thời gian dài từ vài ba năm cho đến vài chục năm, do đó đi tìm nguyên nhân chính gây ra bệnh thì không phải là vấn đề đơn giản. Thời gian từ khi ủ bệnh cho đến khi mang bệnh là cả một quá trình dài dăng dẳng, thế thì khi điều trị cũng không thể một sớm một chiều mà hồi phục.

Thí dụ cụ thể: Căn bệnh ung thư hiện nay trên khắp mọi miền đất nước thì không thể nào làm thống kê cho chính xác, người ta chỉ mơ hồ phỏng đoán là do thức ăn, môi trường sống, vệ sinh, do từ cái nghèo đói mà ra... Biết được phần nào nguyên nhân, nhưng vì hoàn cảnh kinh tế gia đình, vì bất công trong xã hội (sinh ra nghèo đói), điều kiện chăm sóc sức khỏe không có..., thì để tránh mọi nguyên nhân mang đến mầm bệnh không phải là điều dễ dàng khi cùng sống cộng hưởng trong cộng đồng xã hội đó.

Một thí dụ tiếp theo thiết thực hơn: Ngập. Bao nhiêu năm qua, người ta cứ loay hoay chống ngập. Nguyên nhân thì mọi người cũng đưa ra loạn cào cào. Và kết quả chống ngập thì ai cũng điều rõ! Tôi có quen ông bạn, ông nghĩ khôi hài và châm biếm: Ước chi đất nước mình có ông hai lúa nào đó chế ra được vệ tinh, khi bắn lên không gian, mây sẽ tụ lại khu vực mình chọn rồi nước mưa sẽ trút xuống đó. Thì chắc chắn ông sẽ... nhận được bằng khen từ chủ tịch nước (sic)

Bác sĩ, các nhà khoa học, các viện nghiên cứu đều bó tay với tình trạng đất nước và con người Việt Nam hiện nay, họ chỉ biết đưa ra những biện pháp "xây dựng" mang tính cách "trị liệu" chắp vá!

Tương tự như thí dụ trên, bây giờ thì nói đến chuyện ngày nay đảng cai trị toàn diện hơn chín chục triệu dân Việt ra sao. Và ông Trọng là tiến sĩ, đang làm công việc của một ông thợ xây dựng. Xây dựng đảng và là "đảng lãnh đạo toàn dân"!

Thành thật mà nói, không phải chỉ riêng mình tôi đã mang định kiến không tốt về ông và đảng của ông! Cứ hễ mỗi lần nhìn đến bản mặt ông thôi, thấy nó sao sao! Nhất là lúc ông cười cười, mỉm mỉm, trông nó đần đần, ngu ngu, lú lú, thấy mà phát ghét. Nhìn khuôn mặt và cặp mắt của tên thủ niểng khi đối thoại với bất cứ ai hoặc lúc đọc diễn văn, có cái dáng chỉ nhìn xuống, không dám ngẩng lên, người ta cũng có thể dễ dàng nhận ra là loại người không phải là bậc chính nhân, gian xảo, không thành thật, có cái tâm không thiện

Không biết lần này là lần thứ mấy ông Trọng họp đại hội các đảng viên dưới quyền, đề ra cách thức tổ chức, cơ cấu để chọn "nhân tài" cho cái đảng thổ tả của ông! Ông xây dựng; cái cách "trị liệu" chắp vá thì cũng giống như các bác sĩ điều trị từng mỗi con bệnh. Trị hết con bệnh này thì con bệnh khác của người khác lại phát sinh. Bệnh tổng quát cần phải điều trị của quốc gia hiện thời là thộc loại mãn tính, thuộc về bệnh nội khoa mà ông Trọng chỉ điều trị ghẻ ngoài da; nếu trầm trọng, cùng lắm thì ông cắt bỏ khối u rồi cuối cùng bệnh cũng lại tái phát lây lan qua những bộ phận khác trong cơ thể xã hội. "Đốt lò" chỉ là công việc điều trị ngoài da mà ông và nhiều người trước ông cũng hứa: quyết tâm làm cho tới nơi tới chốn (!)

Cách xây dựng, chỉnh đốn, chọn "nhân tài" cho đảng của ông thì cũng giống như các đồng chí ông mấy khóa trước. Ông Khải đề nghị chọn ông Dũng nắm hầu bao quốc gia, rồi thì các đồng chí trong ban bệ của các ông cùng đồng lòng "nhất trí cao"; thì chính ông Dũng phá tan hoang đất nước trong hai nhiệm kỳ. Mấy ông tướng, ông tá mà đảng của các ông gọi là có nghiệp vụ chống tội phạm, tưởng rằng có đạo đức, thì chính các ông đó lại là tội phạm, thiếu đạo đức. Đất nước người ta, cấp lãnh đạo chỉ cần phạm một sai lầm nhỏ thì cũng đủ toi rồi. Nhìn lại dân mình từ năm này qua năm nọ, chấp nhận sống với đảng cầm quyền quốc gia như thế, thật tội nghiệp! 

Cách thức của ông Trọng xây dựng, chọn người lần này thì cũng giống như từ khi họ Hồ mới thành lập đảng cho đến nay. Người ta đọc qua nào là những cương lĩnh, nghị quyết, giới thiệu, đề bạt, phấn đấu, kết nạp, chuyện này nối tiếp nhau liên tục, cứ vài ba năm một lần, nội dung không có gì thay đổi. Cho đến nay căn bệnh tha hóa, thiếu đạo đức của các đảng viên -nếu chịu lôi ra hết thì sẽ thấy- mỗi ngày càng trầm trọng thêm. Không lẽ ông Trọng và đảng của ông không nhận ra?!

Ông Trọng nghĩ là ông có bằng tiến sĩ xây dựng, ông sẽ tài giỏi hơn những người tiền nhiệm hoặc kế nhiệm ông sau này không? Hay ông làm công việc chỉnh đốn giống như chiếc đèn cù, chỉ chạy được lúc nóng khi có người đốt! Chính ông cũng than khó khăn, và có lẽ ông cảm nhận là hết cách nên chuyển sang kêu gọi mỗi đảng viên tự rèn luyện phẩm chất, đạo đức. Hỏi ông, vậy chớ có bao nhiêu người làm được điều đó nếu không có sự giám sát, "nhắc nhở" liên tục, lâu dài của các cơ quan báo chí độc lập; giám sát bằng tự do ngôn luận; giám sát bằng tai mắt của tất cả người dân trong xã hội! Thiếu những thứ thuốc đặc trị đó thì nó cũng chính là mầm bệnh hủy hoại cơ thể quốc gia.

Tính sơ sơ những đảng ủy viên trong bộ chính trị thôi, chỉ ngót nghét hai chục móng, được hiểu là đầu não lãnh đạo quốc gia, thì có bao nhiêu thành phần tha hóa qua bao nhiêu nhiệm kỳ không có năng lực, thiếu đạo đức, phẩm cách? Kể ra một vài tên tiêu biểu như Nông Đức Mạnh, Lê Khả Phiêu, Phùng Quang Thanh, Tô Huy Rứa, Đinh La Thăng..., chưa tính đến trong ban chấp hành trung ương có bao nhiêu loại người như thế. Thì thử hỏi ông Trọng có chỉnh đốn, xây dựng đảng của ông nổi không? 

Cái chuyện ban lãnh đạo thành Hồ những khóa trước cấu kết với nhau tham nhũng, cướp đất của dân, hỏi ông Trọng, chỉnh và đốn ai bây giờ? Hãy thành thật, đừng lấp liếm đổ cho những người trách nhiệm từ khóa trước yếu kém, không có năng lực. Và bây giờ thì ông... có năng lực chắc, quyết tâm xây dựng, chỉnh đốn đảng bằng mọi giá!? Cho em xin bác Trọng lú ạ!

Tư cách của các ông Trọng đâu? Ông có dám cam kết, nếu không làm được việc lần này thì ông sẽ giải thế cái đảng ăn hại quốc gia của ông? Không thể hết khóa này đến khóa khác cứ cười trừ (thấy ông cười cười là đã thấy ghét), huề cả làng. Bởi ông có bằng tiến sĩ xây dựng, chứ người kế nhiệm sau ông, không có bằng tiến sĩ như ông thì còn tệ hại đến mức nào (sic)

Các ông cảm nhận được đảng của các ông là suy thoái đạo đức, cần phải rèn luyện, trau dồi, đấu tranh chống suy thoái... Tất cả những thứ nghị quyết mà các ông đề ra không thực tế thì làm sao người ta thực hành; mà nếu thực hành những lý thuyết ấy thì chỉ là những thứ đạo đức giả, đóng kịch để qua mặt người dân và những người cùng là đồng chí với nhau. Biết bao lần, biết bao người, đảng của các ông đã "chọn mặt gởi vàng", nhưng thực chất sau khi họ nắm quyền thì tha hóa, thời gian lộ ra mặt thật. Đọc sơ qua một trong hai chục "bài thu hoạch Nghị quyết trung ương 6 khóa XII của Đảng viên, "người ta sẽ thấy liền. Thảo nào, ông và các đồng chí của ông than phiền đại khái: đường lối chủ trương thì không sai, nhưng thực hành thì kém hiệu quả.

Người ta cảm nhận được rằng xây dựng thiên đường xã hội chủ nghĩa như các ông mong muốn chỉ làm cho xã hội thêm bất công, đạo đức con người càng ngày càng băng hoại.

Hãy nhìn cụ thể qua bao thế hệ: Người miền Nam ngày xưa (kể cả những người Bắc di cư) sống rất lịch sự, lễ phép, tình làng nghĩa xóm hài hòa, rất hiếm thấy những ai ăn nói xấc xược; trong nhà trường thì "Tiên học lễ, hậu học văn". Nhưng từ khi thống nhất hai miền, những người sống dưới môi trường xã hội chủ nghĩa thâm nhập vào Nam làm cho đạo đức người miền Nam hiện thời bị băng hoại hoàn toàn. Chưa bao giờ người ta thấy trong miền Nam có hàng quán nào gọi là "bún mắng" hay "cháo chửi". Người ta còn cảm nhận được rằng người miền Bắc xhcn sống thủ đoạn, gian xảo, láo cá hơn người miền Nam. Cái nét thanh lịch của người Hà Nội trước ngày có đảng, còn lại mấy người, hay đã không còn nữa! Nguyên nhân nào vậy?

Hãy nhìn người Trung Quốc! Tôi có xem một đoạn phim trên Youtube thấy hãi hùng: Người Trung Quốc ăn buffet đồ biển (hải sản là cách gọi của người cộng sản) ở Nha Trang, họ giành giật nhau kinh hoàng. Rồi nào là thức ăn bẩn, đạo đức con người trên đất nước họ rất tệ hại. Có người ngây thơ tin rằng tại vì do dân số quốc gia quá đông, nhà cầm quyền không quản lý, kiểm soát hết. Thế thì câu hỏi, để so sánh cũng cần phải đặt ra: so với người Việt, dân số hiện tại chỉ chín chục triệu lẽ, mà con người cũng tệ hại không thua gì người Trung Quốc. Là tại sao vậy?

Thêm một so sánh: Hai cường quốc Mỹ-Trung, dân tộc nào văn minh, lịch sự hơn; kể cả trường hợp tham nhũng? 

Các ông cứ xây dựng chỉnh đốn đảng của các ông hoài cho nên đến ngày nay dân ta chỉ còn cái "vỏ" chứ không còn "nguyên giáp" (chữ "nguyên" và chữ "giáp" mang ý nghĩa là người đỗ đạt, có học, có văn hóa)


Cộng sản phá rối Đạo Cao Đài và lập nên một Đạo Rối Ma Giáo

Hoàng Lan Mộc Châu (Danlambao) - Trong chiến dịch trấn áp các tôn giáo tại miền Nam VN sau ngày 30/4/1975 của chính quyền cộng sản có thể kể việc triệt phá hai tôn giáo mang sắc thái đặc thù của miền Nam VN, Cao Đài và Hòa Hảo, là dữ dội và ác liệt nhất.

Chính quyền VN thông qua Mặt Trận Tổ Quốc Tây Ninh kết án đạo Cao Đài với dã tâm dùng bạo lực xóa trắng đạo này, nhưng lòng trung kiên, quyết tâm liều mình bảo đạo của tín đồ đã đánh bại âm mưu của họ. Không thể lấy bạo lực trấn áp và xóa bỏ đạo, chính quyền CS đã lừa dối, hăm dọa, mua chuộc một số vị lãnh đạo tinh thần, giới chức và tín đồ của đạo, để cuối cùng, thông qua tay sai của họ, lập nên một đạo Cao Đài mới. Tiến trình chính quyền phù phép Hội Thánh Cao Đài Tây Ninh chân truyền từ năm 1926 thành một ‘tôn giáo’ lạ lẫm và trao tòa Thánh Tây Ninh vào tay những người chủ bù nhìn của thứ gọi là đạo ‘Cao đài’ này diễn biến theo trình tự thời gian với các màn biểu diễn lớp lang như sau:

1. Bản Án Cao Đài ngày 20/7/1978
2. Quyết Nghị ngày 13 /12 /1978.
3. Thông Tri số 01/HT/TT ngày 12/2/1979
4. Đạo Lịnh số 01 ngày 1/3/1979
5. Quyết định số 88 QĐ-UB ngày 14/09/1989.
6. Lập đạo rối Cao đài ngày 09/05/1997

1. Bán Án Cao Đài ngày 20/7/1978.

Thư mời chức sắc về Tây Ninh học tập "bản Án Cao Đài"

Bản Án Cao Đài do Mặt Trận Tổ Quốc tinh Tây Ninh biên kịch ký ngày 20/7/1978 dài 13 trang kết tội Hội Thánh Cao Đài chân truyền Tây Ninh năm 1926. Nội dung Đạo Hữu Dương Xuân Lương tóm tắt như sau:

1. Đạo Cao Đài ra đời vào năm 1926 là do thực dân Pháp đạo diễn để ngăn chận cộng sản.

2. Đức Hộ Pháp Phạm Công Tắc phản bội tổ quốc.

3. Hệ tư tưởng Cao Đài là phản động.

4. Bộ máy hành chánh tôn giáo là bộ máy nhà nước trá hình, lập ra để phụng sự cho thực dân Pháp, Phát xít Nhật và Đế quốc Mỹ.

5. Tài sản tôn giáo là của thực dân, đế quốc bỏ chạy để lại nên cần phải tịch thu.

Bản kết tội độc ác, mù quáng của MTTQ tỉnh Tây Ninh như một nhát gươm đâm thấu lòng các nhà lãnh đạo và tín đồ hội thánh Cao Đài chân truyền Tây Ninh. Đó là hành vi vu khống, bôi nhọ, muốn xóa trắng đạo Cao Đài Tây Ninh và đẩy hàng triệu tín đồ của đạo này vào bước đường cùng. Tín đồ phải đấu tố, kết tội các Thánh của đạo, từ bỏ tôn giáo của mình, và tệ hơn cả là khước từ đấng Chí Tôn.

Chính quyền đã thi hành bản án, giáng những đòn khốc liệt, không thương tiếc trên Hội Thánh. Họ lần lượt dẹp bỏ các lễ nghi phụng vụ trong Tòa Thánh và ngay cả tại tư gia, bắt tù đầy, đấu tố. giết chức sắc, tín đồ kiên trung.

2. Quyết Nghị 13 /12 /1978 của Hội Đồng Nhân Dân Tỉnh Tây Ninh

Tín đồ Cao Đài oằn mình chịu sự trừng phạt của bản án kết tội đạo, nhưng càng bị chà đạp bao nhiêu, càng bị giết chóc, nhục mạ tù đầy bao nhiêu, lòng tin của họ càng mạnh mẽ bấy nhiêu. Chính quyền hoảng sợ trước lòng tin Đạo của họ vội vàng ban hành quyết nghị ngày 13 /12 /1978 .

Nghị Quyết 13 /12 /1978 của Hội Đồng Nhân Dân Tỉnh Tây Ninh là một đòn vô cùng hiểm độc, nó tỏ rõ quyết tâm tiếp tục xóa trắng đạo CĐ chân truyền. Độc hiểm hơn thế nữa, nó dựng nên một thứ ma giáo, khước từ đấng Chí Tôn.

Không chỉ những thế nó bơm vào cái đạo mới này một loại độc dược, một loại thuốc độc mà những ai lầm lẫn theo họ sẽ trở nên mù quáng, lậm sâu vào bả tham vọng của chính quyền. Di chứng, di căn đã thấy và có cơ lan rộng nếu không được cứu chữa.

Quyết Nghị gồm 05 Điều mà quan trọng nhất là

- Giải tán và nghiêm cấm hoạt động, hệ thống tổ chức hành chánh Đạo từ trên đến cơ sở.

- Nghiêm cấm và xóa bỏ Cơ bút.

Có nghĩa là xóa bỏ tổ chức hữu hình có truyền thống từ ngày lập đạo và xóa bỏ liên quan của đạo với đấng Chí Tôn.

3. Thông Tri 12/2/1979

Quyết nghị của tỉnh Tây Ninh như châm dầu vào lửa, Tín đồ của đạo phản ứng dữ dội. Chính quyền giở đòn tối độc là lấy đạo trị đạo. Mặt trận TQ Tây Ninh soạn thảo một ‘thông tri’, triệu tập các giới chức lãnh đạo Tòa Thánh họp, qua các vị lãnh đạo tinh thần, chỉ thị cho tín đồ phải thi hành lệnh chính quyền.

Sau những giằng co bất đồng và những đau xót xé gan, hội đồng tòa thánh gồm từ các Lễ Sanh trở lên dưới sự chủ tọa của Ngài Bảo Đạo phải khuất phục ý chính quyền, thông qua bản thông tri, Thông Tri chấp nhận “Bản Án”, tán đồng các điểm trong Quyết Nghị của Hội Đồng Nhân Dân, mà trong đó “thực hiện Chơn Truyền của Đạo phải gắn chặt với nền đạo đức của chủ nghĩa xã hội”, “đổi mới đường lối hành Đạo”, “bãi bỏ Cơ Bút”, “giải thể toàn bộ cơ chế của nền chính trị Đạo từ trung ương đến địa phương”, “chấp hành chính sách cải tạo công thương nghiệp tư bản tư doanh.” (mà thực chất là chuẩn bị tước đoạt tài sản của Đạo),“hành Đạo phải xuất phát từ lòng yêu nước, yêu chủ nghĩa xã hội”. v.v...

4. Đạo Lịnh số 01 

Đạo Lệnh 1

Sau khi dùng đủ mọi xảo thuật từ dụ dỗ, hăm dọa, đến nhử mồi vinh hoa trần thế, chính quyền đã khuất phục được một số các chức sắc chấp nhận bản Thông Tri. Họ bắt các chức sắc này dọn dường cho họ diệt đạo qua đạo lệnh số 1

Đạo Lịnh số 01 ban hành ngày 01- 03-1979 gồm 9 điều. Quan trọng là các Điều 1, 2, 3, và 5:

1/ Giải thể toàn bộ các cơ cấu tổ chức Chánh Trị Đạo, từ Trung ương đến Địa phương

2/ Thành lập mới một Cơ quan hành Đạo duy nhứt tại Tòa Thánh là “Hội Đồng Chưởng Quản” (HĐCQ) của Hội Thánh Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ. HĐCQ phải “quan hệ gắn bó với Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam, với Nhà nước Cộng Hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam các cấp về mặt đoàn kết dân tộc, chấp hành nghiêm chỉnh các chánh sách, chủ trương, pháp luật của Đảng và chánh phủ”.

3/Thăng thưởng Chức sắc hữu công căn cứ trên“Tinh thần phục vụ Đạo, phục vụ nhân dân và phục vụ Tổ quốc Việt Nam Xã hội chủ nghĩa”.

4/Bỏ Cơ Bút và nghiêm cấm sử dụng Cơ Bút.

Qua ‘đạo lệnh’ này dù là người ngoại đạo cũng có thể thấy chính quyền ném đá dấu tay, mượn tay người trong đạo, tẩy xóa đạo.

Các tín đồ Cao Đài hầu hết là thuần lương đã mắc lừa người vô thần, kẻ phản đạo. Nhiều người để yên cho dòng chảy của bạo lực, dối trá cuốn trôi. Có lẽ họ yên tâm với lời nhắn nhủ của ngài Hồ Bảo Đạo khi ngài phải tan vỡ cõi lòng, ký vào bàn Đạo lệnh như sau: “Tôi sẽ chịu tất cả tội tình về sự chỉnh đốn nội bộ của Đạo hôm nay. Nếu về Thiêng Liêng các Đấng bắt tội tôi, tôi sẽ gánh tất cả tội lỗi thế cho Hội Thánh. Qúi vị cứ an tâm ẩn nhẩn để từ từ chúng ta qua khúc quanh lịch sử nầy.” Nhưng khúc quanh lịch sử này trở nên một làn xoáy khốc liệt hơn với đạo, nó cuốn trôi, nhận chìm người lỡ sa vào quỹ đạo của nó. Họ không chỉ phản đạo mà đã trở thành thứ cán bộ cộng sản để dựng nên, uy trì một thứ ma đạo: “Đảm bảo sự lãnh đạo chặt chẽ của Đảng. Xây dựng, phát huy lực lượng cốt cán và nhân tố tích cực phục vụ yêu cầu xây dựng cơ sở trước mắt và lâu dài”

5. Quyết định số 88 QĐ – UB ngày 14/09/1989:

Cán bộ của chính quyền điều hành đạo.

Chính quyền đã lập ra Hội Đồng Chưởng Quản (HĐCQ) để điều hành cái ma giáo này và ngăn chận phát sinh bất lợi trong nội bộ, giao cho Phối Sư Thượng Thơ Thanh (tên tục Hồ Ngọc Thơ) làm Hội Trưởng

HĐCQ phá pháp luật, nghi lễ chơn truyền của đạo và gây chia rẽ. Ông Hồ Ngọc Thơ tuyên bố vượt trên đạo, vượt trên đức Hộ Pháp, ông Thơ nói: “Ai muốn làm theo Hộ Pháp thì đi kiếm Hộ Pháp mà làm, còn đây là HĐCQ ai không đồng ý thì về nhà”

Lời tuyên bố đứng trên đức Hộ Pháp của ông Thơ tô vẽ thêm vào lời kết tội Đức Hộ Pháp là tội đồ của chính quyền trong bản án Cao Đài.

6. Khai sanh ma đạo ngày 09/05/1997.

Các đạo hữu không bị mê lầm như những người lãnh đạo đã ăn phải bả cộng sản phản đối quyết liệt. Người đạo trên 20 tỉnh, thành gởi về hàng trăm yêu cầu họp Đại Hội Nhơn Sanh để chấn chỉnh đạo sự theo chơn truyền và xác định HĐCQ bù nhìn của chính quyền chỉ có quyền trong huyện Hòa Thành. Chính quyền dùng côn đồ tấn công những người yêu cầu. Ngày 26/06/1996 chính quyền bỏ tù 3 người tích cực nhất phong trào kiến nghị.

Để tách mình ta khỏi phần còn lại của Đạo, và tự lẩn trốn trong nội ô Tòa Thánh, tìm cơ hội đánh chiếm các tòa thánh địa phương, ngày 09/05/1997 chính quyền sắp xếp cho HĐCQ lập ra một đạo mới tại Nội Ô Tòa Thánh Tây Ninh. Ma giáo 1997, có tên là: Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ Cao Đài Tây Ninh (10 chữ) gọi tắt là Đạo Cao Đài Tây Ninh (5 chữ). Ma đạo này đánh lận con đen với tên đạo chân truyền là Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ không những bịp bợm, che mắt tín đồ, đồng bào trong nước mà cả nhiều tổ chức, đoàn ngoại giao quốc tề. Ông Nguyễn Thành Tám là Dân Biểu Quốc Hội Việt Nam là người đứng đầu ma giáo này.

Để kết luận bài này chúng tôi xin dẫn lời tiên tri của Đức Hộ pháp Phạm Công Tắc cho giai đoạn này, Ngài nhỏ nhẹ gọi nhóm ma giáo này là chi phái "…lập ra Chi phái là giết Đạo…" (Lời Thuyết Đạo Q.3, trang 53, bản in năm 1974.)

Từ đây nhóm ma giáo 1997 với sự chăm sóc, cho bú mớm của chính quyền cộng sản đã chiếm giữ Tòa Thánh Tây Ninh, dần dần đánh, lấn chiếm các tòa thánh địa phương khác, đẩy hàng triệu tín đồ không có Thánh Thất phải hành lễ, tại gia, làm cớ cho chính quyền đàn áp, bắt hoặc bỏ đạo, hoặc phải quy phục ma đạo 1997.

 



Tham khảo:

Nhân quyền từ đáy lòng hay món hàng trao đổi?

Theo VOA-Bùi Tín/25/05/2018 
Phiên tòa xử Blogger Mẹ Nấm.
Phiên tòa xử Blogger Mẹ Nấm.
Thế giới dân chủ đang rất quan tâm và quan ngại về tình hình đàn áp những người bất đồng chính kiến, những chiến sĩ dấn thân đòi dân chủ và nhân quyền ở Việt Nam. Hội đồng Nhân quyền Liên Hợp Quốc, chuyên viên về Nhân quyền của chính quyền Hoa Kỳ, CHLB Đức, Anh, Hà Lan, Thụy Điển, Na Uy… đều lên tiếng phàn nàn về sự sa sút tệ hại trong tôn trọng nhân quyền và tự do tôn giáo ở Việt Nam, khi đang có chừng 150 tù nhân chính trị đang bị giam cầm tù đày vì đòi tư do chính trị và tôn giáo.
Mấy năm nay nhân Tết dương lịch và Tết Nguyên Đán, Nhà nước chỉ giảm án, ân xá cho một số tù kinh tế, hình sự, một số đảng viên tham ô, cố tình bỏ quên các chiến sĩ dân chủ, những con người có nhân cách cao quý, dũng cảm, yêu nước thương dân, kiên cường chống bành trướng, lại bị chính quyền « hèn với giặc ác với dân » đàn áp rất nặng nề.
Chính quyền cố làm như ta đây cũng tôn trọng nhân quyền, cũng cử ra phái đòan tham gia Hội đồng Nhân quyền LHQ, còn ứng cử vào Ban thường trực, đọc báo cáo chuyên đề, tham gia các cuộc Kiểm tra định kỳ phổ quát – Universal Periodic Review (kỳ sắp đến sẽ khởi đầu từ tháng 7/2018), ghi nhận các nhận xét phê bình kiến nghị của các nước, nhưng có ai tin rằng họ làm một cách trung thực, tự đáy lòng, coi tôn trọng dân chủ, dân quyền, nhân quyền là những giá trị cơ bản nhất của thời đại? Họ giả dối, đóng kịch lừa thiên hạ.
Tệ hơn nữa, họ coi các tù nhân chính trị, những người con quý hiếm nhất của đất nước như là món hàng để trao đổi, mua bán, mặc cả với thế giới, một kiểu bắt cóc hàng loạt để làm con tin tàn ác vô nhân đạo.
Và nay nguy cơ đang đến, đó là, yêu cầu đưa Việt Nam vào danh sách CPC - Country of Particular Concern - Nước cần Quan tâm Đặc biệt – với nhiều trừng phạt nặng nề để cảnh báo, thúc ép đi vào con đường quang minh chính trực.
Việt Nam đã bị một lần trừng phạt như thế cách đây hơn 10 năm, khốn khổ khốn nạn buộc phải nhượng bộ, nới tay để thoát nạn. Nay các quan tham đã vơ vét của dân không chừa một cái gì, nên nước đến chân vẫn ù lỳ, trơ tráo. Họ bỏ mặc ông Trần Huỳnh Duy Thức ốm đau với bản án 15 năm, bỏ mặc cô Nguyễn Ngọc Như Quỳnh 10 năm tù khi mẹ già ốm, 2 con dại, ông Trần Anh Kim cựu đảng viên cao cấp đang thập tử nhất sinh, và bao nhiêu trường hợp đày ải khác.
Tình hình khẩn cấp chí nguy, chí nguy lắm rồi! Nhân dân không thể nghiến răng chịu mọi thiệt thòi do lầm lỗi dai dẳng của đảng cầm quyền?
Bộ Chính trị và Quốc hội đang họp cần bàn kỹ và ra quyết định chuyên đề về tôn trọng Nhân quyền, thả tất cả các tù nhân chính trị và tôn giáo, một việc làm cấp bách theo đúng lòng dân, hợp với đòi hỏi quốc tế, từ đó học tập sống hòa nhập thật sự lương thiện không lươn lẹo với thế giói hiện đại, thoát khỏi sự chê trách, sự chỉ trích mạnh mẽ nghiêm khắc của thế giới văn minh.

Tiếng Việt càng ngày càng… khó! Thiên Hạ Luận

Theo VOA-Trân Văn/25/05/2018 
Image may contain: one or more people, crowd, sky and outdoor
Từ nay, người dân qua trạm không phải trả phí, chỉ trả giá? Hình: Người dân và tài xế phản đối Trạm thu phí BOT Biên Cương, Cẩm Phả, Quảng Ninh, ngày 22/2/2018 (TTXVN)
Có lẽ tất cả người Việt, từ già đến trẻ, cả nam lẫn nữ, bất kể học vấn, nghề nghiệp, nên cùng nhau… sám hối vì học chưa tới nơi, hiểu chưa tới chốn những nguyên lý có tính thời thế đang chi phối tiếng mẹ đẻ!
Tiếng Việt – ngôn ngữ mà họ nghe “từ lúc nằm nôi”, đã, đang cũng như sẽ dùng cho tới hết phần đời còn lại của mình, giờ rõ ràng là rất khó và rõ ràng số người… chuyên tâm học – hành Việt ngữ quá… ít!
***
Đầu tuần này, khi các trạm thu phí cho những công trình giao thông được đầu tư theo hình thức BOT đồng loạt thay bảng, đổi tên thành trạm thu… giá, dư luận rồi công luận ở Việt Nam sôi sùng sục.
Không chỉ những người bình dân hoang mang về ngữ nghĩa, giới được xem là có học, là tinh hoa của xã hội Việt Nam, đọc nhiều – hiểu rộng cũng công khai thừa nhận họ không đủ khả năng lĩnh hội, lý giải rạch ròi về “thu giá”.
Bối rối vì sự ra đời và đột nhiên trở thành phổ dụng của “thu giá”, nhiều triệu người xúm vào chỉ trích, trong số này có facebooker Trần Đăng Tuấn. Ông Tuấn nhận định, việc đổi “thu phí” thành “thu giá” là “sự ngu độn của ngôn ngữ”, đồng thời nhấn mạnh, đó không phải là ngu độn tự nhiên mà là loại ngu độn thoát thai từ “trí trá”, một “ý đồ xảo quyệt” nhằm lách qua các qui định hiện hành về phí để hợp pháp hóa chuyện bắt chẹt dân chúng. Chuyển từ “thu phí” qua “thu giá” là nhằm tước vũ khí pháp lý trong tay dân chúng khi họ muốn sử dụng vũ khí pháp lý ấy để chống lại sự phi lý, áp đặt. Ông Tuấn lên án sự chuyển đổi “thu phí” thành “thu giá” thể hiện thái độ lì lợm một cách trắng trợn
Tính đến cuối tuần này, có ít nhất 15.000 người sử dụng mạng xã hội Việt ngữ bày tỏ sự đồng tình với ông Tuấn, chưa kể phân tích – nhận định của ông Tuấn đã được khoảng 5.000 người chia sẻ.
Chẳng riêng mạng xã hội, dẫu được đặt dưới sự lãnh đạo toàn diện, sáng suốt của Đảng, làm gì cũng phải nhìn trước, ngó sau xem có khác với chủ trương, có ngược hướng với đường lối hay không nhưng báo giới cũng nhập cuộc. VOV – Đài Phát thanh Quốc gia của Việt Nam phỏng vấn nhiều người từ thường dân tới các chuyên gia là tuyệt chiêu mà Bộ Giao thông – Vân tải tạo ra để bảo vệ tận thu. Theo đường hướng đó, Thanh Niên giới thiệu phân tích, cảnh báo của một số chuyên gia khác rằng, “thu giá” chính là mở đường để giao công sản cho các doanh nghiệp đầu tư vào hạ tầng giao thông theo hình thức BOT khai thác sai nguyên tắc. Người Lao Động thu thập ý kiến hàng loạt độc giả, bày tỏ sự bất bình vì “thu giá” che đậy, hợp thức hóa tham vọng “thu phí bằng mọi giá”. Một số cơ quan truyền thông khác như VnExpressVietNamNetTuổi Trẻ… tìm tới các chuyên gia về Việt ngữ, những nguyên lý cơ bản của Việt ngữ để chứng minh “thu giá” là quái thai ngôn ngữ, một biểu hiện quái gở, nguy hiểm trong tư duy…
***
Đứng trước sự cuồng nộ của dư luận và công luận, thậm chí bị không ít người gán cho, gọi bằng biệt danh “Thả cá trê” – một lối miệt thị ông Thể, ví ông như… cá tra, ông Nguyễn Văn Thể có thêm dịp để chứng tỏ bản lĩnh của một thành viên chính phủ đang đảm nhiệm vai trò Bộ trưởng Giao thông – Vận tải.
Ở hành lanh trụ sở Quốc hội, thông qua báo giới, ông Thể nhẩn nha giải… ngố cho cả trăm triệu người đang chờ nghe ông rằng, đại loại, theo luật thì phải đệ trình, gỉai trình, chờ ý kiến cuối cùng của các cơ quan dân cử nên không thể linh hoạt được. Thu giá thì ngược lại, chỉ phụ thuộc vào kết quả thương thảo giữa đại diện hệ thống công quyền với chủ đầu tư.
Có một điều đáng ngậm ngùi là dân chúng Việt Nam, từ giới bình dân đến các chuyên gia đủ mọi lĩnh vực quá… ngố! Bất bình với ông Thể, cậy vào Quốc hội. Không ít người, kể cả báo giới méc với Quốc hội – cơ quan đại diện cho mình là ông Thể lạm quyền, qua mặt Quốc hội. Cực chẳng đã, các viên chức cao cấp của Quốc hội đành phải lên tiếng.
Ông Nguyễn Đức Kiên, Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế của Quốc hội Việt Nam, cảnh cáo toàn dân đừng có chẻ chữ, tìm nghĩa, “thu phí” hay “thu giá” chỉ là sự khác biệt về cách gọi, phải nhìn vào bản chất của vấn đề, phải tôn trọng thực tiễn, tôn trọng cam kết của chính phủ với nhà đầu tư, phải theo luật cho đến khi Quốc hội chấp nhận xem xét, cải sửa luật.
Nhã nhặn hơn, bà Nguyễn Thanh Hải, Trưởng Ban Dân nguyện của Quốc hội Việt Nam, thừa nhận hai chữ “thu giá” lạ lẫm, người Việt chưa từng dùng, dễ gây hiểu lầm, để tránh ngộ nhận thì cần rạch ròi hơn, ví dụ tại các trạm thu phí BOT nên có bảng ghi rõ “Trạm thu giá sử dụng dịch vụ BOT do doanh nghiệp a, b, c cung cấp”. Dù gì cũng là “Trưởng Ban Dân nguyện”, không tiện khẳng định thẳng thừng, “thu giá” là đúng, dân chúng phản đối là sai, bà Hải chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng rằng: “Khi sử dụng dịch vụ thì phải trả giá liên quan tới mức độ sử dụng dịch vụ đó, phải tuân theo nguyên tắc thị trường”!
Dường như dân chúng Việt Nam không chỉ ngố… quá mà còn ngố… lâu! Đến giờ này, họ vẫn chưa hiểu: Quốc hội, Nhà nước, Chính phủ Việt Nam là… một. Sông có thể… cạn, núi có thể… mòn. Song chân lý ấy không bao giờ… thay đổi! Đâu phải tự nhiên mà mới đây, Đảng CSVN công khai cấm bàn về tam quyền phân lập! Quốc hội và những đại biểu đại diện cho nguyện vọng, ý chí của toàn dân còn chưa… hoài thai thì làm sao có thể có mặt trên đời!
***
“Thu giá” ra đời và lập tức trở thành phổ dụng làm cho hàng trăm triệu người Việt thêm một lần tán thán về tiếng mẹ đẻ của mình.
Giống như nhiều facebooker, Võ Đắc Danh than về chuyện không có sự việc nào được gọi đúng tên, chẳng hạn “kẹt xe” giờ được thay bằng “ùn chứ không tắc”, “cướp đất” thì được biểu đạt bằng cụm từ “giải phóng mặt bằng”, “câu kết thành băng đảng để tham nhũng” thi vị hóa thành “lợi ích nhóm”... Bạn bè của Danh như Trương Quang cũng bối rối khi “cướp chính quyền” chuyển thành “giành chính quyền”. Bùi Minh Kết phát giác “đi hoài không tới, tìm hoài không thấy” nay gọi là “thời kỳ quá độ”. Trung Quan Do tin rằng “đường vào ngõ cụt” giờ đồng nghĩa với “chủ nghĩa xã hội”. Nguyễn Thông bảo “tay sai” đã thế chỗ cho từ hai từ “Quốc hội”. Theo Chu Le, về ngữ nghĩa, “ngu chết mẹ” chính là “đỉnh cao trí tuệ
Thử tra cứu lai lịch của Danh và bạn bè qua facebook thì dường như họ thuộc nhóm… nhiều chữ. Dư chữ mà vẫn mơ hồ về tiếng mẹ đẻ như thế thì rõ ràng tiếng Việt càng ngày càng… khó. Thiệt là… tội nghiệp!
“Thu giá” cung cấp thêm bằng chứng cho thấy, giữ sự trong sáng về tư duy, chân phương trong diễn đạt bằng tiếng Việt giờ đã… lạc hậu. Sự lãnh đạo toàn diện, tuyệt đối của Đảng CSVN không chỉ trong phạm vi chủ trương, đường lối mà còn bao gồm cả vận dụng ngôn ngữ thành ra toàn dân “học nữa, học mãi”, học… hoài từ đời ông bà, cha mẹ đến thế hệ con cháu mà vẫn không… thông! Ai dám chê, dám cho như thế là không… tài tình?