Đinh Tấn Lực (Danlambao) - Đề xuất tăng thuế: Nhiều sửa đổi theo hướng tận thu - Sau khi tiếp tục ý kiến ban đầu, Bộ Tài chính trình một số chỉnh sửa, bổ sung và giải trình thêm về đề xuất tăng hàng loạt sắc thuế... (TPO - 01/01/2018).
Wednesday, January 3, 2018
Văn hóa dân tộc Việt bị suy vong dưới chế độ Cộng Sản
Trần Nhật Kim (Danlambao) - Chưa một quốc gia nào trên thế giới, mặc dù chỉ trong một thời gian ngắn, phải chịu nhiều biến động đau thương như dân tộc Việt Nam. Mỗi biến động xảy ra dưới hình thức và danh xưng khác nhau, được ngụy trang bằng danh từ “Cách mạng”, mà thực chất chỉ là sự hủy diệt những điều tốt đẹp đang có, để đưa người dân tới đời sống tồi tệ hơn. Tất cả những chiêu bài phản bội này đã gây trở ngại cho viễn ảnh loại bỏ được hoàn cảnh chậm tiến, lạc hậu để hướng tới một đời sống tốt đẹp hơn, vốn là một khát vọng của dân tộc. Những biến động “Người Việt giết Người Việt” này, xuất hiện dưới tên riêng trong mỗi giai đoạn lịch sử, nhưng để lại hậu quả vô cùng khốc liệt.
*
Hành động tàn bạo của CS:
Khởi đầu là cuộc “Cách mạng Mùa Thu” xảy ra vào ngày 19-8-1945, ngụy tạo dưới chiêu bài “Bài Phong Đả Thực”. Với chính sách “Cải cách ruộng đất” rập theo khuôn mẫu của Trung cộng nên “giết lầm chứ không tha lầm”, đã tàn phá Miền Bắc Việt Nam, gây ra cái chết cho 172.008 người dân vô tội. Ngoài ra, còn hàng triệu thân nhân của những nạn nhân bị thảm sát, bị sua đuổi miệt thị phải sống vất vưởng ngoài lề xã hội.
Một cuộc “Cách mạng” đã phá vỡ tận cỗi rễ Hương Ước xóm làng có từ lâu đời… một quy tắc bất thành văn thể hiện lòng yêu thương và tình đoàn kết dân tộc trước kẻ thù phương Bắc. Chính sách “đấu tố” đã hủy diệt nền tảng gắn bó gia đình, con tố cha vợ tố chồng... khiến miền Bắc trở lên mất nguồn gốc văn hóa dân tộc, biến con người trở thành vô cảm, đã nẩy sinh sự chia rẽ trong mọi tầng lớp dân chúng.
Với chính sách “Cải cách ruộng đất”, đảng CS cho đó là một thắng lợi, vì dẹp tan được những trở ngại trên đường nhuộm đỏ miền Bắc theo đúng chủ trương của CS Quốc tế. Hậu quả tai hại của chính sách thất nhân tâm này đã gia tăng bất mãn và sự chống đối lan nhanh trong dân chúng. Đơn cử như trường hợp cán bộ tập kết phá đồn cảnh sát gần Hồ Hoàn kiếm để giải cứu cho một số tập kết bị giam cầm… Âm vang vụ nổi dậy của dân chúng Quỳnh Lưu năm 1956 đã lan rộng từ Bắc vào Nam, khiến đảng phải nhận sai lầm về chính sách Cải cách ruộng đất. Hai ông Trường Chinh và Hồ Viết Thắng bị mất chức. Thả 12.000 đảng viên bị cầm tù vì quy lầm là địa chủ, cường hào.
Các đảng viên sau khi được khôi phục công quyền, đảng tịch đã trả thù các đồng chí tố sai, khiến sự xung đột, thanh toán giữa các đảng viên ngày một lan rộng. Tại nông thôn các đảng viên đi họp phải mang búa theo. Cán bộ trở lên hoang mang, khiến uy tín của đảng CS ngày một suy sụp.
Những biến động nhằm xóa bỏ văn hóa dân tộc Việt
Biến động thứ nhất bộc phát mạnh mẽ sau khi “Cách mạng thành công”. Giới trí thức miền Bắc âm thầm chống đảng từ hồi kháng chiến. Văn nghệ sĩ tham gia kháng chiến đã chia làm hai phe, một phe gồm đảng viên và một phe không đảng viên. Kể từ năm 1950, khi chính sách của Việt cộng thay đổi và cố vấn Tầu sang Việt Nam, các văn nghệ sĩ không đảng tịch đã ngừng sáng tác.
Sở dĩ văn nghệ sĩ không công khai chống đảng vào thời gian kháng chiến, vì dễ bị đảng gán cho tội “Việt gian phản quốc”, nhưng tình trạng tấn công nhắm vào giới lãnh đạo gia tăng từ mùa Xuân 1956. Như trường hợp ông Hồ Đắc Liên đã tuyên bố: “Còn phải chống Pháp thì tôi còn đi với chúng (CS) khi nào độc lập rồi chúng sẽ biết tay tôi.” Nhạc sĩ Văn Cao cũng có phản ứng: “Nay Đảng bảo phải, mai Đảng bảo sai, ai còn biết đường nào mà sáng tác.” (1)
Không khí chống đảng ngày một lan rộng. Tháng 3-1956, nhà xuất bản Minh Đức cho ra ấn phẩm “Giai Phẩm 1956” gồm một số tác giả có bài viết nêu lên những thối nát của chế độ, như Phùng Quán với bài “Cái chổi quét rác rưởi”, Lê Đạt với bài “Ông bình vôi”…
Trong số những bài đăng trong Giai phẩm mùa Xuân phải kể tới bài thơ dài 500 câu với nhan đề “Nhất định thắng” của nhà thơ trẻ Trần Dần, nội dung ghi lại hoàn cảnh sống khổ cực của gia đình tác giả và đau xót khi thấy hàng vạn người bỏ miền Bắc di cư vào Nam, với trích đoạn:
….
Mưa đổ mãi lên người xa đất Bắc
Ai dẫn họ đi?- Ai? –
Dẫn đi đâu? – mà họ khóc mãi.
Trời vẫn quật muôn vàn tảng gió
Bắc Nam ơi, đứt ruột chia đôi…
Tôi ở phố Sinh Từ
Những ngày ấy bao nhiêu thương sót
Tôi bước đi không thấy phố không thấy nhà
Chỉ thấy mưa sa trên mầu cờ đỏ.
….
Với bài thơ trên, tờ Giai phẩm mùa Xuân bị tịch thu. Trần Dần bị bắt giam và bị đấu tố trước các văn nghệ sĩ trong “Hội các nhà văn” với tội “phản động”. Trần Dần cứa cổ tự tử vì quá phẫn uất, nhưng không chết. Sau khi “Giai Phẩm mùa Xuân” bị tịch thu, “Giai phẩm Mùa Thu” ra đời vào ngày 29-8-1956 với bài “Phê bình lãnh đạo Văn nghệ” của cụ Phan Khôi. Để rộng đường đấu tranh rộng rãi hơn, tờ “Nhân Văn” ra đời vào ngày 15-9-1956. Hưởng ứng phong trào đấu tranh, giới sinh viên Đại học xuất bản tờ báo chống đảng “Đất Mới”. Tuần báo “Trăm hoa” của Nguyễn Bính cũng nghiêng về chống đảng…
Để ngăn chặn hành động chống đối của giới văn nghệ sĩ, Đảng thực hiện các thủ đoạn:
- Ra lệnh cho mậu dịch không bán giấy in báo cho nhóm đối lập.
- Khủng bố những người phát hành.
- Khủng bố người đọc
- Vận động thợ in không in.
Sau khi phá ngầm không được, Đảng chủ trương đánh phá công khai bằng cách vu khống các văn nghệ sĩ là tay sai của địch và rêu rao báo “Nhân Văn” là gián điệp… Đảng ra lệnh cho Ủy ban Hà Nội ký giấy đóng cửa báo Nhân Văn và tịch thu các số báo đã phát hành.
Ngày 15-12-1956, Hồ-Chí Minh ký sắc lệnh tước quyền “Tự do Ngôn luận” của báo chí. Sắc lệnh cũng đưa ra hình phạt tù từ 5 năm đến chung thân khổ sai, kèm theo tịch thu một phần hay toàn bộ tài sản nếu vi phạm. Sau khi ban hành sắc lệnh, các tờ báo như Trăm Hoa, Đất Mới, Giai Phẩm đều bị đình bản.
Trước tình trạng chống đối, không hợp tác của giới văn nghệ sĩ, Đảng không còn cách nào hơn là bắt đi dự lớp chỉnh huấn. Đợt đầu đi chỉnh huấn có 304 văn nghệ sĩ, họ bị khủng bố tinh thần để viết bản “tự kiểm thảo”. Sau khi chỉnh huấn, các văn nghệ sĩ bị đưa đi “học tập lao động”. Nhẹ thì lao động ít tại nơi gần, nặng phải đầy tới nơi rừng thiêng nước độc, một hình thức an trí.
Bốn người không chịu đi chỉnh huấn gồm: Phan Khôi, Trương Tửu, Thụy An và Nguyễn Hữu Đang. Đảng ra lệnh bắt giam Thụy An và Nguyễn Hữu Đang tại Hỏa Lò. Trương Tửu bị cắt chức giáo sư trường đại học Văn khoa, gia đình bị bao vây kinh tế. Cụ Phan Khôi, 73 tuổi, bị cấm giao thiệp với mọi người, cũng như không ai được tới thăm cụ. Mặc dù bị theo dõi, cụ đã viết tác phẩm “Nắng Chiều” gửi đến Hội Văn Nghệ để mạt sát chế độ cộng sản.
Nhìn lại, các văn nghệ sĩ đã một thời hy sinh tuổi trẻ để theo đuổi kháng chiến chống thực dân, mong mỏi xây dựng một xã hội tự do dân chủ, đã vô tình giúp cho Đảng cộng sản thành công, nhưng kết quả lại bị ngược đãi, đầy ải, trù dập. Một điều tệ hại hơn chế độ thực dân phong kiến trước đây.
*
Biến động thứ hai, hiện thân của một cuộc chiến “Huynh Đệ tương tàn” vì ý thức hệ Quốc-Cộng, kéo dài trong 20 năm, gây thương tật cho hàng triệu người dân vô tội, kể cả cầm súng lẫn tay không. Cuộc chiến Nam-Bắc chấm dứt vào ngày 30-4-1975, Đảng cộng sản nắm quyền cai trị toàn cõi Việt Nam.
Sau khi chiếm trọn miền Nam, đảng CS Hà Nội áp dụng tại miền Nam chính sách “chuyên chính vô sản” như đã xẩy ra tại miền Bắc vào năm 1954, nhằm tiêu diệt văn hóa miền Nam, mà đảng CS gọi là “Văn hóa đồi trụy”, một loại văn học theo đế quốc Mỹ.
Việc đầu tiên là đóng cửa các cơ sở sinh hoạt văn học nghệ thuật, từ các hiệu sách, các nhà xuất bản và ra lệnh cho người dân phải thiêu hủy toàn bộ văn hóa phẩm của miền Nam cũng như sách báo ngoại quốc. Một loại “Văn hóa mới” ra đời, một thứ văn học hiện thực XHCN, tuyệt đối theo đường lối của đảng CS, đã chịu ảnh hưởng sâu đậm bởi chính sách của Trung cộng.
Sau chính sách thiêu hủy toàn bộ văn hóa phẩm miền Nam, tiếp theo là bắt tù cải tạo Quân, Cán, Chính VNCH. Thành phần văn nghệ sĩ với tên gọi “Biệt kích cầm bút” cũng chung số phận tù đầy.
Mức độ tiêu diệt văn hóa miền Nam ngày một gia tăng khắp nơi với cường độ vô cùng quyết liệt. Vấn đề “tiêu diệt văn hóa miền Nam” trở thành ưu tiên tại các cuộc họp từ Trung ương đến địa phương, coi đây là một nhiệm vụ cấp thiết nhất.
Tại Sài Gòn - Gia Định, từng đoàn thanh niên học sinh nam nữ diễu hành qua các phố hô to các khẩu hiệu với nội dung “Bài trừ văn hóa đồi trụy phản động” như ghi trên biểu ngữ. Các học sinh, sinh viên thuộc thành đoàn đến từng nhà lục tìm tịch thu các văn hóa phẩm, không cần biết thuộc loại nào, giáo khoa hay nghiên cứu văn học, tiếng Việt hay ngoại ngữ, mang về Phường, Quận thiêu hủy. Sách báo tại các thư viện cũng chịu chung số phận, kể cả các tác phẩm lưu trữ từ nhiều thế kỷ.
Báo chí nhà nước gia tăng tuyên truyền nặng tính xuyên tạc. Lệnh cấm lưu hành sách báo “Phản động và Dâm ô” được đăng tải rộng rãi, kèm theo danh sách những tác phẩm được coi là phản động. Việc tàng trữ và lưu hành văn hóa phẩm cũng chịu áp đặt bằng những hình luật:
Phạt tù từ 3 đến 12 năm cho những vụ: -Tuyên truyền xuyên tạc chế độ XHCN / Phao tin bịa đặt gây hoang mang trong dân chúng / Tàng trữ, lưu hành hay tạo ra các văn hóa phẩm có nội dung chống chế độ XHCN…
*
Chính sách “Tiêu diệt Văn hóa dân tộc Việt” đã tái diễn, nhưng lần biến động này không rầm rộ, ồn ào dưới danh nghĩa của đảng CS như lần trước, nhưng vô cùng tai hại vì loại bỏ toàn bộ văn hóa của dân tộc đã có từ nhiều thế kỷ.
Ngày 20-11-2017, Phó Giáo sư Tiến sĩ Bùi Hiền, nguyên Hiệu phó trường Đại học Sư phạm Ngoại ngữ Hà Nội, vừa đưa ra đề xuất cải tiến chữ Việt với bộ sách gồm 2.000 trang dưới tiêu đề “Ngôn ngữ ở Việt Nam”.
Ông nại ra lý do viết theo cách viết mới sẽ tiết kiệm được tiền bạc và thời gian hơn viết theo cách viết trước đây. Ông cho hay: “Tôi tính toán với bản in chữ hiện nay chuyển sang chữ mới thì tiết kiệm được 8%. Nghĩa là, nếu cần sử dụng khoảng 100 tấn giấy thì theo chữ viết mới sẽ tiết kiệm được 8 tấn.”
Nhưng ý định của ông Bùi Hiền xét ra “lợi bất cập hại”, vì các văn bản Hiến pháp, các nghị định, sắc lệnh, luật Hình sự (đ. 88) đang là lợi khí của đảng, đến các tác phẩm của ông Hồ đều phải vất vào thùng rác. Nếu phải in lại các văn bản từ Trung Ương đến địa phương và các tòa Đại sứ tại các nước theo kiểu chữ cải tiến sẽ tốn kém bao nhiêu. Công trình thay đổi chữ viết của TS. Bùi Hiền sẽ gây trở ngại cho đảng về mặt tài chính trong lúc nợ công ngập đầu. Trừ trường hợp đảng chấp thuận vì có tiền thuế của nhân dân đóng góp.
TS. Bùi Hiền đề xuất thay đổi các phụ âm như trong bảng kèm theo đây. Để đơn giản hóa, ông đã ghép một số chữ có cùng âm với nhau, thì dụ như:
CH, TR (trước đây) được đổi thành C (phiên bản mới).
C, Q, K (trước đây) được đổi thành K (phiên bản mới).
…
Ông cũng tâm sự, đã bỏ ra 40 năm để nghiên cứu về ngôn ngữ. Nhưng ngôn ngữ chính mà ông đặt tâm huyết nghiên cứu là tiếng NGA, mặc dù ông chưa đưa ra kết quả nghiên cứu nào về Nga ngữ, nên không biết công trình này đã đi đến đâu vì chưa công bố.
Như vậy, việc ông nghiên cứu tiếng Việt chỉ là phụ, khiến ai cũng hiểu ông làm cho vui, là cách tìm “thư giãn” khi tinh thần căng thẳng vì Nga ngữ. Vì tiếng Việt không phải là công trình nghiên cứu chính, nên ông mắc nhiều sai lầm, mặc dù tiếng Việt là “Tiếng Mẹ đẻ.”
Sự khác biệt trong âm hưởng của mỗi chữ
Trong thí dụ về hai chữ “Cái Cuốc và Tổ Quốc”, theo TS. Bùi Hiền C,Q=K, vì hai âm C và Q giống nhau nên viết cùng một chữ K cho giản đơn. Có lẽ vì tiếng Việt không phải là mục tiêu chính để nghiên cứu, nên ông không hiểu nội dung hay chỉ nhắm vào hình thức bề ngoài mà bỏ qua phần cốt lõi, mà đây mới chính là “tinh hoa”, là “linh hồn” của ngôn ngữ Việt.
Sự phân biệt cách viết như trước đây của hai danh từ trên, giúp ta không lầm lẫn về hình ảnh của mỗi chữ tượng trưng cho hai vật thể riêng biệt, có cá tính riêng biệt, một thứ thuộc về “vật chất” và một về “tinh thần”. Khi đọc 2 chữ “Cái Cuốc”, chúng ta nhận ra ngay hình dáng của nó và biết đó là vật thể vô tri, nhưng khi chúng ta đọc 2 chữ “Tổ Quốc”, chúng ta cảm nhận sự thiêng liêng, một cảm xúc mãnh liệt bừng cháy trong huyết quản, một nơi chúng ta gọi là “Quê hương”. Cũng từ hai chữ “Tổ Quốc”, dù dưới bất cứ hoàn cảnh nào của đất nước, chúng ta cũng nhận ra đó là vùng đất cho chúng ta sống những ngày yêu thương hạnh phúc, một nơi chúng ta phải quyết tâm bảo vệ và chấp nhận hy sinh để bảo tồn. “Tổ Quốc” là một biểu tượng “trừu tượng”, không sờ thấy được.
Cảm giác thiêng liêng về “Tổ Quốc” càng mãnh liệt hơn trong tâm tư người Việt tỵ nạn đang hiện diện khắp nơi trên địa cầu. Chỉ có người Việt tỵ nạn CS mới cảm nhận mãnh liệt tự đáy lòng sự thiêng liêng của Tổ Quốc - Quê Hương, mà ở bất cứ nơi nào dù có đời sống tốt đẹp hơn, đầy đủ hơn, cũng vẫn cảm thấy lạc lõng, xa lạ và tình quê hương luôn réo gọi trở về nơi quê Cha đất Tổ.
Nếu đánh đồng hai danh từ “Cuốc” trong Cái Cuốc và “Quốc” trong Tổ Quốc theo cách viết của TS Bùi Hiền: C, Q = K, chữ cải tiến không cho chúng ta cảm nhận gì đặc biệt, chúng chỉ là những “Con Chữ” (theo cách gọi của TS. Bùi Hiền – chữ = con chữ) đơn thuần là một từ ngữ, không gợi cho người đọc một ý tưởng nào. Sự thay đổi chữ = con chữ, cũng làm người Việt trước năm 1954 tại miền Bắc và trước năm 1975 tại miền Nam, phải ngỡ ngàng về nguồn gốc của nó, và sự “nhân cách hóa” danh từ này xuất hiện từ bao giờ? Không thấy TS. Bùi Hiền nêu ra trong công trình nghiên cứu cải tiến tiếng Việt của ông.
Ông cũng lên tiếng về các từ Nguyên âm, đơn cử như:
Súc = Xúc, Trâu = Châu.
và phê bình cách phát âm các từ này, tại sao chúng phát âm giống nhau mà viết khác nhau. Sự lầm lẫn của TS. Bùi Hiền trải dài trong công trình nghiên cứu, hay ông đã bị ảnh hưởng sâu đậm bởi “chủ thuyết duy vật”, nhìn sự vật qua lớp vỏ ngoài nên không phân biệt được phần chính yếu của các từ, mang dấu ấn riêng biệt: giữa hữu hình” và “trừu tượng”.
Vì ý nghĩ “giản đơn”, TS Bùi Hiền đã “bỏ quên” các dấu của tiếng Việt khi thay bằng âm của chữ, khiến tiếng Việt trở lên khô khan, ngọng ngịu…Điều này là một thiếu sót lớn, vì mỗi dấu mang thanh sắc riêng, là đặc điểm của ngôn ngữ Việt mà không quốc gia nào có. Ngoài ra, nhờ âm của 5 dấu đã giúp tiếng Việt trở lên đặc biệt, như những nốt nhạc lên bổng xuống trầm trong ký âm pháp, giúp người nghe êm tai, hình dung được sự khác nhau giữa các từ, cũng như cảm nhận được sự sâu sắc đặc biệt của một ngôn ngữ.
Tiếng Việt đã La Tinh hóa từ lâu, trong khi Trung Hoa cũng như Nhật Bản vẫn chưa thành công sau hàng thế kỷ cố gắng thực hiện sự chuyển hóa này. Nói tóm lại, ngôn ngữ Việt đã định vị, không có sự cải tiến nào có thể thay thế, thay đổi được nét tinh hoa của tiếng Việt. Hay vì ơn nghĩa riêng tư với nước chủ nhà khi TS. Bùi Hiền du học bên Tầu mà nặng lời phê phán tiếng “Mẹ Đẻ”. Hay vì một chút quyền lợi cá nhân mà phản bội lại dân tộc?
Nhìn vào phần chuyển ngữ từ tiếng Việt sang loại chữ mới của TS. Bùi Hiền, chúng ta không nhận ra thứ ngôn ngữ của chính nước mình, nó coi như đến từ một “Nước Lạ” như có nhiều thứ “Lạ” xuất hiện trước đây. Chúng ta hãy phát âm một đoạn ngắn về Luật Giáo Dục dưới đây theo cách cải tiến của TS. Bùi Hiền. Chúng ta thấy giọng đọc líu lo như phát âm tiếng Tầu. Hơn nữa, về phương diện nghệ thuật hội họa, bản viết tiếng Việt cho ta thấy nét mềm mại, uyển chuyển của từng chữ, từng câu, khiến bài viết dễ gây cảm tình với người đọc. Trong lúc bản chuyển ngữ sang cách cải tiến chữ Việt cho ta cảm giác khô cứng, không gây cảm giác thân thiện với người đọc.
Trở lại công trình “cải tiến tiếng Việt” của TS. Bùi Hiền, trong một buổi truyền hình với sự hiện diện của tác giả TS. Bùi Hiền và TS. Đoàn Hương, người “cùng hội cùng thuyền” với tác giả, đã trả lời câu hỏi của đài về đề tài “cải tiến chữ Việt”. TS. Đoàn Hương đã trả lời: “Với tiếng Việt cải tiến theo cách của TS. Bùi Hiền, bà sẽ cùng các cháu đi học lại từ lớp một…” Vậy 90 triệu dân không có bằng Tiến sĩ sẽ được xếp vào lớp học nào?
Hay TS. Bùi Hiền theo lệnh xóa bỏ ngôn ngữ Việt như đảng cộng sản đã làm qua các biến động kể trên, để tiếng Việt trở thành một loại ngôn ngữ “trên không chằng, dưới không rễ” hầu dễ thao túng?
Một câu hỏi đặt ra, tại sao đảng cộng sản Hà Nội cố công xóa bỏ tiếng Việt? Như cấm lưu hành tác phẩm “Một cơn gió bụi” của tác giả Trần Trọng Kim, khi phát hành bộ sách “Lịch sử Việt Nam” với nội dung xuyên tạc thiếu trung thực. Có phải vì mục đích muốn che đậy những hành động dã man tàn sát dân tộc của đảng trước đây. Hay vì muốn sát nhập văn hóa sau các giai đoạn sát nhập đất, biển, hầu dễ dàng đưa dân tộc Việt vào vòng nộ lệ như thỏa ước đã ký kết tại Thành Đô, Trung quốc năm 1990?
Tiếng Việt trên đường hội nhập văn minh thế giới:
- Theo lịch sử, ý đồ đô hộ các nước phía Nam được các triều đại Trung Hoa thực hiện rất sớm. Việt Nam đã bị dưới ách đô hộ của Tầu trong 1.000 năm Bắc thuộc, khởi đầu từ năm 207 trước Công Nguyên (BC) khi Triệu Đà tiêu diệt An Dương Vương và các nước Âu Lạc. Khi Lê Lợi khởi nghĩa tại Lam Sơn, Thanh Hóa vào năm 1418, mở đầu triều đại mới nhà Hậu Lê, đã chấm dứt thời kỳ Bắc thuộc vào năm 1427.
Trong thời kỳ Bắc thuộc, chính sách đồng hóa của nhà Hán ngoài việc di dân xuống phương Nam, cho người Hoa sống chung với người Việt, lấy vợ Việt để xóa dần huyết thống dân tộc Việt. Việc truyền bá văn hóa phương Bắc cho người Việt bản xứ như tư tưởng lễ giáo Phong kiến của Trung Hoa qua Nho giáo của Khổng Tử, được Thái Thú Sĩ Nhiếp du nhập vào Việt Nam năm 187. Sĩ Nhiếp (137-226) và một số nhà trí thức hình thành chữ Nôm nhằm mục đích dễ đồng hóa người Việt, nhưng chính nhờ loại chữ này đã giúp Việt Nam tách khỏi ảnh hưởng của hệ thống Hán ngữ Trung Hoa.
- Việc hội nhập văn hóa Tây phương dưới thời kỳ Pháp thuộc là nhờ sự phổ biến của chữ quốc ngữ được La Tinh hóa do các giáo sĩ Bồ Đào Nha và Ý thực hiện, nhưng giáo sĩ Đắc Lộ (Alexandre de Rhodes: 1591-1660) là người đã đưa quốc ngữ đến hoàn chỉnh vào năm 1651.
Cuốn từ điển Việt- Bồ La (Dictionarium Annamiticum Lusitanum et Latilum), dựa trên các ký tự của tiếng Việt xuất hiện, đã đánh dấu sự ra đời của chữ Quốc ngữ. Ngoài công trình trên, tác phẩm “Phép giảng tám ngày (Catechismus)” viết bằng văn xuôi, có ghi lại cách phát âm bằng tiếng Việt vào thế kỷ 17, cũng được giáo sĩ Đắc Lộ biên soạn.
Văn hóa Tây phương ảnh hưởng ngày một sâu rộng trong mọi tầng lớp dân chúng Việt Nam, một điều mà Nho học chỉ là phương tiện đô hộ người bản xứ của các Vương triều phương Bắc, vốn dành cho lớp nho sinh đã trở lên hạn hẹp. Ảnh hưởng văn hóa tây phương càng lan rộng khi các trường Trung và Đại học ra đời tại Hà Nội, đã giúp Việt Nam thoát khỏi những hủ tục ràng buộc bởi Hán học sau một ngàn năm đô hộ và nhanh chóng hội nhập vào tiến trình văn minh thế giới.
Tiếng Việt trong sáng:
Nhìn vào sinh hoạt thường ngày của một xã hội, chúng ta nhận ra nếp sống văn minh của quốc gia này. Chẳng tìm đâu xa, khi thấy các bảng hiệu hay biểu ngữ treo khắp thành phố Hà Nội và thành phố “Hồ Chí Minh”, đến các văn bằng tốt nghiệp… chúng ta không khỏi ngỡ ngàng:
- Sự sai lầm có ảnh hưởng quốc tế được ghi lại trên tấm biểu ngữ đón chào các quốc gia trong khối ASEAN năm 2010 trên đại lộ chính. Tại sao lại viết “Well Come” mà không là “Welcome”?
- Bảng chỉ dẫn tại lối vào (Entrance Only) sao phía dưới lại ghi cấm vào (Do Not Enter).
- Món Mực lại dịch là “Ink”, một thứ ăn được trở thành một độc tố ăn vào có thể chết.
- Ô Mai: món ăn khoái khẩu của các thiếu nữ được chuyển ngữ thành “Umbrella Tomorrow”.
- Trên Bằng tốt nghiệp của ngành Dược, thay vì viết chữ PH đã thay bằng F, khiến các sinh viên trúng tuyển không được các cơ sở tuyển dụng chấp nhận vì nghi là bằng giả…
- Bức Xúc: là từ được sách báo xử dụng rộng rãi, nhưng không tìm ra xuất xứ, cũng không tìm thấy trong tự điển….
Ai là người phải chịu trách nhiệm trước hành động bôi nhọ bộ mặt của đất nước vốn tự hào là “đỉnh cao trí tuệ”? Đó là lỗi của các vị lãnh đạo thiếu khả năng thuộc Bộ GD-ĐT, nên các vị mang học hàm Giáo Sư Tiến Sĩ không liên quan đến sự “Chậm tiến” này ?
Một quốc gia tự hào có nhiều Tiến sĩ nhất Đông Nam Á châu, nhưng không có một trường Đại học nào lọt vào danh sách các trường tên tuổi quốc tế, cũng như không có công trình khoa học nào được đăng ký và là một trong những quốc gia nghèo khó nhất.
Kết Luận
Trong thời gian hình thành chế độ XHCN tại Việt Nam, các biến động đều ẩn hiện bóng dáng của Trung cộng. Từ trận Điện Biên Phủ vào thập niên 1950, Tướng Trần Canh là kẻ “nấp sau cánh gà” để chỉ huy đưa đến chiến thắng. Đến câu nói: “Cố vấn Trung quốc muốn như thế…” được Hoàng Quốc Việt nhắc nhở Hồ Chí Minh trong chính sách “Cải cách ruộng đất” tắm máu người dân Việt, cũng như áp dụng chính sách “Trăm hoa đua nở” của Trung cộng để tiêu diệt văn hóa dân tộc Việt.
Từ kế hoạch chia đôi Nam Bắc năm 1954 đến cuộc chiến “Người Việt giết Người Việt” kéo dài 20 năm, đã theo đúng quy trình của CS Quốc tế và Mao Trạch Đông là “Đánh Mỹ đến người Việt Nam cuối cùng”, khiến giang sơn nước Việt được tưới bằng máu của chính người Việt…
Việt Nam bị lệ thuộc Trung cộng ngày một rõ nét, từ miếng ăn cái mặc của người dân miền Bắc cũng đến từ Trung quốc trong thời gian chiến tranh Nam-Bắc. Ảnh hưởng của Trung cộng ngày càng lan rộng sau Công hàm bán nước năm 1958, khiến TC có cớ nói Hoàng Sa – Trường sa thuộc Tầu, đến các công ty với công nhân TQ trải dài trên đất Việt. Có phải thời điểm thi hành những kết ước giữa hai đảng CS Tầu-Việt tại Hội nghị Thành Đô năm 1990 đã tới hồi kết thúc ?
Liệu cách “Cải tiến tiếng Việt” của TS. Bùi Hiền, có phải là giai đoạn chót của chiến lược loại bỏ Văn hóa của dân tộc Việt để dọn đường đẩy dân Việt vào vòng “Hán hóa” ?
Sau hơn nửa thế kỷ bị lừa gạt bởi đảng cộng sản, người Việt đã nhận ra “Thiên đường XHCN” chỉ là mùi thơm của bánh vẽ, một chiêu bài để đàn áp bóc lột, đưa dân tộc Việt vào vòng nô lệ.
Đã tới lúc người Việt trong và ngoài nước phải đồng tâm làm lại lịch sử, như ông cha chúng ta đã làm, để thoát khỏi sự đô hộ của kẻ thù phương Bắc, hầu đưa đất nước tới Tự Do, Thịnh vượng và Phú cường.
Tháng 1-2018
______________________________________
Chú thích:
Tài liệu tham khảo và hình ảnh: trên mạng Bách khoa toàn thư mở (Wikipedia)
(1)- Tác phẩm: “Trăm hoa đua nở trên đất Bắc” (Do: Mặt trận Bảo vệ Tự do Văn hóa, xuất bản tại Saigon năm 1959).
- Tác giả: Hoàng Văn Chí (1-10-1913 – 6-7-1988) bút danh Mạc Định. Ông sinh tại Thanh Hóa, học trường Albert Sarraut, Hà Nội vào năm 1928 – 1935. Ông đậu cử nhân khoa học tại Viện Đại học Đông Dương năm 1940.
Ông tham gia chống thực dân Pháp năm 1946 và chính thức hoạt động cho chính quyền Việt Minh năm 1949-1953, với danh nghĩa chuyên viên đúc tiền, làm giấy in bạc, chế tạo hóa chất cho quốc phòng, thiết lập hệ thống thủy điện. Năm 1954, ông bỏ kháng chiến về thành. Ông di cư vào Nam năm 1954. Năm 1959, ông viết tác phẩm “Trăm hoa đua nở trên đất Bắc”.
Ông lưu trú tại Pháp năm 1960-1965. Ông sang Hoa kỳ năm 1965, tham gia các sinh hoạt về xã hội và nghiên cứu văn học. Ông từ trần ngày 6-7-1988 tại Tiểu bang Maryland, Hoa Kỳ.
Nguyễn Xuân Phúc đã tiêu diệt những ai để leo lên chức Thủ tướng?
Bảo Chiêm - Như bài trước đã đề cập, những cán bộ ở Văn phòng chính phủ đều hiểu rằng nhờ Nguyễn Tấn Dũng mà Nguyễn Xuân Phúc mới chui được vào Văn phòng Chính phủ rồi Bộ Chính trị. Nhưng sau đại hội 12, Nguyễn Xuân Phúc leo lên chức Thủ tướng còn nhờ một loạt các nhân vật có máu mặt khác. Sau khi quay lại thọc dao vào lưng ông thầy Nguyễn Tấn Dũng của mình, Nguyễn Xuân Phúc đã bí mật ôm chân Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang, kiểu gì mà không được phần to cho đặng.
Để đạt được vị thế như hiện nay, Nguyễn Xuân Phúc đã thực hiện biết bao thủ đoạn. Chiến tích đầu tiên của Nguyễn Xuân Phúc ở Văn Phòng Chính phủ (VPCP) diễn ra trước cả khi về đảm trách Chủ nhiệm tại đây. Còn nhớ, gần đến đại hội X (năm 2006), Nguyễn Văn Lâm (Tùng Lâm), là Phó thường trực VPCP, phụ trách mảng nội chính, trước đó là Vụ trưởng Vụ I (chuyên theo dõi công tác chống tham nhũng, buôn lậu và gian lận thương mại) của VPCP, người đã được Trung ương cơ cấu cầm chắc sẽ thay Đoàn Mạnh Giao, lên làm Chủ nhiệm VPCP.
Bấy giờ, Nguyễn Xuân Phúc mới được cất nhắc từ Quảng Nam ra, vào vai Phó Ban thanh tra Chính phủ. Biết ở đây khó làm ăn được gì, nên Nguyễn Xuân Phúc bày mưu, tính kế quyết tiêu diệt Tùng Lâm để có đường về VPCP. Biết Tùng Lâm là tay thông minh, sắc sảo, có tài, nhưng tính lại hoắng, thích nhậu nhẹt, Nguyễn Xuân Phúc bí mật cử tay chân bám sát Tùng Lâm. Lần ấy, Lâm đi Sài Gòn ra, đến sân bay Nội Bài mà vẫn còn chưa tỉnh rượu nên quên mất cái cặp da chứa phong bì tiền. Khi an ninh sân bay báo tin, chộp lấy thời cơ, Nguyễn Xuân Phúc liền cho chân tay đến tiếp cận, túm lấy chi tiết ấy, làm to chuyện rồi bơm tiền xui các bồi bút báo chí gốc Quảng Nam ở Tuổi Trẻ, Thanh Niên bay vào viết bài thổi phồng lên như một đại án tham nhũng trọng điểm. Buộc Ủy ban Kiểm tra Trung ương phải đem vụ này ra xử lý, vì Lâm là cán bộ thuộc diện quản lý của Ban bí thư.
Đồng thời, lợi dụng vụ scandal ở PMU18 khi ấy, Nguyễn Xuân Phúc cũng bơm tiền cho các bồi bút tung hàng loạt bài báo ra để soi tất tần tật mối quan hệ gia đình của Nguyễn Văn Lâm với Bùi Tiến Dũng. Kết cục là Lâm bị kỷ luật, tước mọi chức quan trọng gồm: ủy viên BCĐ Nhà nước về biển Đông và hải đảo; ủy viên BCĐ phòng chống tội phạm; ủy viên BCĐ Phòng không nhân dân; ủy viên Hội đồng Giáo dục Quốc phòng TW; Phó trưởng BCĐ Tây Nguyên; ủy viên BCĐ thực hiện NQ số 27 của Bộ Chính trị về Công nghiệp Quốc phòng; ủy viên BCĐ Tây Nam bộ; Ủy viên BCĐ của Chính phủ về phân giới, cắm mốc biên giới Việt Nam - Trung Quốc; biên giới Việt Nam - Campuchia.
Nguyễn Xuân Phúc mò đến nhà riêng của Đoàn Mạnh Giao lấy lòng, đánh vào tình cảm Đoàn Mạnh Giao, kể cả khi ông Giao đi vắng. Sau khi ra đòn hiểm hạ Lâm xong, Nguyễn Xuân Phúc leo lên làm Phó VPCP, thay Tùng Lâm tiếp quản hàng loạt chức vụ quan trọng trên, đương nhiên Trung ương buộc phải cơ cấu Nguyễn Xuân Phúc thay Tùng Lâm vào trung ủy và Chủ nhiệm VPCP thế chân ông Đoàn Mạnh Giao đến tuổi về hưu.
Trong 10 năm, từ chân Phó VPCP, tương đương cỡ Phó Chủ tịch Hà Nội hoặc TP. HCM, Nguyễn Xuân Phúc leo lên chức Thủ tướng, trở thành nhân vật quyền lực số 3 của đất nước.
Trước mỗi đối tượng, Nguyễn Xuân Phúc đều nghiên cứu để ra tuồng diễn phù hợp, hiệu quả. Đoàn Mạnh Giao xuất thân là Kỹ sư quân sự, Cơ khí chế tạo máy, nên tính tình thẳng thắn và tình cảm, nên Nguyễn Xuân Phúc đóng vai diễn nhân vật ăn xin, ăn mày, đánh vào sự mủi lòng của Đoàn Mạnh Giao và gia đình ông ta. Còn với Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Xuân Phúc vào vai tên đầy tớ rất mẫn cán, trung thành, cúc cung hầu hạ.
Để đạt mục tiêu, Nguyễn Xuân Phúc không từ một thủ đoạn nào dù cách ấy hèn hạ hay đê tiện nhất. Nhưng điều đáng nói và nguy hiểm ở chỗ, khi ông Nguyễn Văn Chi (người từng đỡ đầu Nguyễn Xuân Phúc thời ở Quảng Nam) còn làm Ủy viên Bộ chính trị, Chủ nhiệm Ủy Ban kiểm tra TW, Nguyễn Xuân Phúc rất hay mò đến nhà cầu cạnh. Tuy là đồng hương, nhưng biết rõ nhân cách tầm thường, hiểm ác của Nguyễn Xuân Phúc, Nguyễn Văn Chi rất khó chịu, coi thường Nguyễn Xuân Phúc ra mặt. Mỗi lần Nguyễn Xuân Phúc mò đến, dù mang quà rất đậm, nhưng Nguyễn Văn Chi vẫn tránh mặt sợ liên lụy, để vợ ra tiếp. Bà Chi cũng chỉ tiếp ơ hờ, chiếu lệ. Vì thế mà sau khi ông Nguyễn Văn Chi về hưu, thất thế, Nguyễn Xuân Phúc mới núp sau lưng Nguyễn Phú Trọng và xúi tay chân ở Đà Nẵng, quyết triệt hạ Nguyễn Xuân Anh, con trai ông Nguyễn Văn Chi để rửa mối hận năm nao đồng thời thao túng miếng bánh thơm Đà Nẵng.
Đối với cấp trên, Nguyễn Xuân Phúc sẵn sàng trở cờ nếu thấy không còn lợi dụng được, nhưng với cấp dưới, kể cả những chiến hữu, người thân cận nhất, Nguyễn Xuân Phúc cũng sẵn sàng loại bỏ. Ngay đến cả Thân Đức Nam, Phó Văn phòng Quốc hội, chiến hữu ruột, bỏ không biết bao nhiêu tiền, của để giúp Nguyễn Xuân Phúc tiến thân, nhưng khi leo lên được chức Thủ tướng, Nguyễn Xuân Phúc cũng làm ngơ.
Nhưng có lẽ có một người duy nhất mà Nguyễn Xuân Phúc “thủy chung son sắt”, đó là với ông tiến sĩ “rởm” Đậu Xuân Cảnh, Viện trưởng Viện Y học Cổ truyền, Bộ Y tế (sinh 1960 quê quán Nghi Xuân, Hà Tĩnh). Đậu Xuân Cảnh từng một thời là lang băm kiếm ăn ở đất Quảng Nam, nhờ tài luồn lách, năm 2006, Đậu Xuân Cảnh leo lên chức Giám đốc Bệnh viện Y học dân tộc tỉnh Quảng Nam.
Nguyễn Xuân Phúc và Đậu Xuân Cảnh
Cách đây 10 năm, Đậu Xuân Cảnh chuyển ra làm một lang băm, nhân viên của Viện Y học Cổ truyền. Ngày đó, Nguyễn Xuân Phúc ăn nhậu, chơi bời sa đọa, nên bị bệnh khắp người, tay sùi ngứa, đầu nghẹo, không dám mặc áo ngắn tay hoặc sắn tay, đau lưng, chân thần kinh tọa nên tìm đến Đậu Xuân Cảnh vì quen biết từ thời ở Quảng Nam.
Đậu Xuân Cảnh suốt ngày đến căn hộ mà Thân Đức Nam mua cho Nguyễn Xuân Phúc ở 21 Láng Hạ, để bôi thuốc nam và nắn bóp, chữa thần kinh cho Nguyễn Xuân Phúc. Tuy dốt nghề, nhưng Đậu Xuân Cảnh dẻo mồm nịnh hót, cúc cung hầu hạ, nhất là dịp nào bà Trần Thị Nguyệt Thu (vợ ông Phúc) về Quảng Nam hay đi vô Sài Gòn, Đậu Xuân Cảnh lại kêu mấy nữ “bệnh nhân” đến để giao lưu, học hỏi và cùng … “chữa bệnh”!
Chính vì cảm động trước “y đức” ấy của Đậu Xuân Cảnh, khi lên làm Chủ nhiệm VPCP, Nguyễn Xuân Phúc đã đưa ngay Đậu Xuân Cảnh về làm chuyên viên Ban y tế của cơ quan này để tiện “chữa bệnh”. Khi leo lên Phó Thủ tướng, Nguyễn Xuân Phúc đã bổ nhiệm và bắt VPCP phải điều chuyển Đậu Xuân Cảnh sang làm Vụ phó phụ trách cả một bộ chuyên chăm sóc, bảo vệ sức khỏe cho cả nước, lại còn “thi” được cả bằng Tiến sĩ nữa. Thảo nào ngành Y tế cứ nát bét bao năm qua.
Chưa dừng lại, sau khi lên Thủ tướng, Nguyễn Xuân Phúc cho Đậu Xuân Cảnh quay ngược về làm Giám đốc Viện y học cổ truyền và nâng cơ sở này lên thành Học viện lớn nhất cả nước về đào tạo và chữa trị y học dân tộc. Từ đó, Đậu Xuân Cảnh tự do thành lập vô tội vạ nhiều bộ phận không có trong quy định của Bộ Y tế nhằm bán chức vụ bất chính. Đặc biệt, dưới bàn tay của Đậu Xuân Cảnh, Học viện Y dược học Cổ truyền Việt Nam còn là “cái ô”, bao che cho Công ty dược Tâm An tuồn các thực phẩm chức năng được quảng cáo là các “thần dược” ra thị trường để lừa đảo bệnh nhân nhằm trục lợi bất chính. Khi bị các phóng viên đặt câu hỏi thì Đậu Xuân Cảnh phán một câu phủi tay cứ như ở trên trời rơi xuống: “Hôm nay các bạn nói thì chúng tôi mới biết chứ trước nay chưa nghe đến cái công ty này bao giờ”!.
Nguyễn Xuân Phúc và Đậu Xuân Cảnh có thể nói là cặp đôi hoàn hảo, tương phùng, tương ý. Có lẽ sự “có tình ý” của Nguyễn Xuân Phúc với Đậu Xuân Cảnh không chỉ ở chỗ cả hai đều giống nhau về nhân cách hạng ba với máu giang hồ đểu giả, hễ nghĩ rằng ai cản bước mình là diệt, mà còn thêm nhiều nguyên nhân khác. Một trong đó là quyết định số 1748 ngày 8/11/2017 của Thủ tướng, Nguyễn Xuân Phúc cho xây mới cơ sở 2 của Học viện trên bằng nguồn vốn ODA không hoàn lại của Trung Quốc. Nhờ đó mà Đậu Xuân Cảnh được 2 Trường Đại học danh tiếng của Trung Quốc (Đại học Trung Y Dược Thành Đô và Đại học Trung Y Dược Thiên Tân) phong tặng danh hiệu “Giáo sư”. Ngược lại Đậu Xuân Cảnh lại nắm hồ sơ bệnh án của Nguyễn Xuân Phúc, đây chính là thứ vũ khí chết người của Đậu Xuân Cảnh có thể khiến Nguyễn Xuân Phúc phải làm bất cứ thứ gì cho ông ta!
Lang băm Đậu Xuân Cảnh (trái) tay trong tay với các "đối tác" Trung Quốc
Ngoài việc Đậu Xuân Cảnh sẽ “bốc thuốc” cho vợ, con trai, con rể Nguyễn Xuân Phúc nhiều hạng mục của Dự án này, còn có bài học vỡ lòng mà chúng ta không ai được quên, đó là người ta chẳng ai cho ai không một thứ gì. Sức khỏe của dân tộc Việt Nam này sẽ phải trả giá như thế cho sự kết nối quyền - tiền của Nguyễn Xuân Phúc với Trung Quốc qua cây cầu Tiến sĩ lang băm Đậu Xuân Cảnh? Thiết nghĩ chỉ có các cơ quan bảo vệ an ninh của đất nước mới trả lời chính xác được.
03.01.2018
Đã đến lúc đảng viên CS nhận ra thân phận tôi đòi của mình và nếm mùi tàn độc của đảng ban cho!
Con Cháu Lạc Hồng (Danlambao) - Gần 80 năn nay, người dân Việt Nam rất bạc phước đã phải sống dưới một chế độ hung tàn bạo ngược CS: bị cướp cửa nhà cơ nghiệp, cướp quyền tự do dân chủ và cả quyền sống, sinh mạng! Còn các đảng viên CS thì tha hồ đè đầu cỡi cổ dân, tha hồ cướp bóc, hành hạ dân, và phá nát cả tiền đồ của tổ tiên dân Việt! Nhưng đến bây giờ, nhất là vào những ngày tháng cuối của năm 2017, thì rất nhiều đảng viên gộc của CS, đã cảm nhận được thế nào là cuộc sống bất an và mong manh của mình, do chính đồng chí đồng đảng của mình… ban cho, như Trịnh Xuân Thanh, Đinh La Thăng, Vũ Đức Thuận, Hà Văn Thắm, Nguyễn Xuân Sơn, và hàng trăm các đảng viên CS khác, sau khi đã làm mưa làm gió, phá tan tành đất nước để thu tóm quyền lợi riêng! Các đảng viên CSVN bây giờ đang thấm thía câu thơ về thế thái nhân tình của cụ Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm: “Thế gian biến cải vũng nên đồi! Mặn nhạt chua cay lẫn ngọt bùi!”, từ là quan chức quyền uy tiền của ngập mặt, bỗng trở thành tội nhân ngồi chờ chết trong xó nhà tù, từ là những người đang sống nhung lụa phè phỡn, bỗng đảng cho biến thành “củi khô, củi ướt” để tống vào lò!
Cũng nhờ TBT CS Nguyễn Phú Trọng “nhóm lò” đốt “tham nhũng”, mà cả thế giới, nhiều người dân, và những kẻ u mê vẫn ca ngợi đảng, mới biết đảng toàn là cá sấu thuồng luồng, chuột bọ sâu dòi đã đục khoét ruồng rỗng đất nước đến tan hoang như ngày hôm nay. (Mọi người đều biết rằng tổng Trọng tuy hung hãn đốt lò, nhưng tay cũng rung và lòng cũng sợ, vì chính hắn xứng đáng là cây củi “có trọng lượng” nhất, gồm cả tội tham nhũng lẫn tội bán nước! Nếu không có Tàu chống lưng, thì hắn không dám, và có thể còn không toàn mạng!). Nhờ vậy mà những “khúc củi” mới thấm mùi đau khổ của người dân Việt hàng mấy chục năm, và đảng viên CS mới ý thức được sự độc tài khát máu của CS qua tên đảng trưởng Trọng lú: hắn ăn bao nhiêu cũng không sao, kẻ khác ăn, đồng đảng ăn thì hắn diệt, bởi hắn đang có thời, có thế! Ăn cướp thì hắn làm, ký văn bản bán nước thì nó giao cho bề dưới như Phạm Bình Minh phải ký trong hoảng sợ, nhăn mặt toát mồ hôi, tay rung đầu loạn mà vẫn phải ký, để gánh tội và lãnh đạn thay cho nó khi người dân hay quốc tế hỏi tội! Trương Quốc Vượng phải ký quyết định 102 theo chỉ thị của Trọng, để hắn tha hồ làm thịt những đảng viên nào hó hé đòi dân chủ, tam quyền phân lập, đa nguyên đa đảng, và cụ thể là muốn lật cái ghế của hắn. Ngoài ra Vượng còn phải theo lệnh Trọng, thành lập đội quân 47 đi đánh dân chứ không đánh quân thù, bảo vệ giặc chứ không bảo vệ dân, thật là tội lỗi và điếm nhục cho cả lũ nhà sản các người! Đau nhục, bất công, phi lý nào bằng hỡi Phạm Bình Minh, Trương Quốc Vượng? Các ông từng đi nước ngoài nhiều, hỏi trên thế giới tự do có nơi nào mà kẻ cầm quyền tai ác ngược ngạo, và bất công phí lý như VC, mà các ông đang phải chịu không? Đảng phái chính trị chỉ là những người đồng chí hướng quy tụ lại với nhau, chứ “đảng trưởng” đâu phải là cha mẹ của các đảng viên đâu mà ra chỉ thị, ép buộc phải làm những điều xấu xa bậy bạ, chỉ có đảng cướp mới thế! Giờ này các ông bà đảng viên CS đã nhận thức ra chưa hay còn u mê tăm tối? Nếu VN có thể chế tự do dân chủ, thì các ông các bà có phải làm kiếp tôi đòi, thân phận dun dế ếch nhái như vậy? Các ông bà có thấy thấm câu nói: “Thà làm tôi cho Quốc gia còn hơn làm thày CS” chưa?
Ngoài những khúc củi đã được đưa vào lò, còn rất rất nhiều các củi khô củi ướt khác chuẩn bị vô lò, do một tay trưởng đảng, bây giờ là trưởng lò, đang cao hứng muốn đốt đồng chí đồng đảng thành tro bụi, và thu gom các tài sản lớn bé của các đồng chí đã dày công gom góp cả đời! Điều đó khiến cho những con hùm con beo từng giết dân cướp của, từng đục khoét đất nước như Nguyễn Tấn Dũng cựu thủ tướng, Nguyễn Văn Bình cựu thống đốc ngân hàng, Vũ Huy Hoàng cựu bộ trưởng, và cả các tướng CA như Trần Đại Quang, Bùi Văn Thành v.v…, tết này khỏi ăn khỏi ngủ, vì “lò” đang đợi sẵn! Có thể đây cũng là cái tết cuối cùng trên… dương gian, để quý ông bà đi về xứ quỷ mà họp mặt với chúa quỷ Hồ Chí Minh, Mao chệt, hay các tổ sư CS Kác Mác, Lê Nin và nhiều tên ác quỷ khác, đã từng sát sinh không biết bao nhiêu người dân vô tội! Thế mới biết Luật Trời rất công minh, gieo gió thì sẽ gặt bão, thậm chí phải gặt cuồng phong! Toàn dân chia buồn với các người nhé.
Đàn sâu đàn chuột các người hết thời đục khoét, tưởng sẽ ôm “chĩnh gạo” mà gặm nhấm suốt đời không hết, nào ngờ cũng có ngày hôm nay! Không biết những ngày đêm ở trong ngục tù CS, các thuồng luồng chuột cống này tâm trạng ra sao? Có buồn thương tiếc nuối thời vàng son trèo đầu cỡi cổ dân mà vơ vét tận xương tận tủy, thu cả hàng muôn ngàn tỷ mà chia chác với nhau, làm tan nát đất nước, gieo thống khổ cho dân không? Chắc hẳn các ông Thanh, Thăng, Thắm, Sơn… nay đang có nhiều thì giờ để gẫm suy về cuộc đời, sao nó bạc đen, sao nó sớm đổi thay như cơn gió thoảng, như áng mây bay, mới ngày nào lên voi, nay đã xuống chó! Mà xuống chó còn tốt, đàng này có khi từ sống bỗng chuyển qua chết nhanh như chớp mắt không chừng! Đời có vay có trả, khi trước các ông bà làm mưa làm gió, tiền của dân lấy chất đầy túi, bán dầu bán mỡ thâm thụt mỗi năm hàng trăm tỷ mỹ kim cứ ngon ơ như ăn tô phở: hút dầu lên mỗi năm hàng tỷ thùng, bán một nửa đưa vào ngân quỹ nhà nước, còn phân nửa bán cho Tàu lấy tiền mặt khỏi cần giấy tờ sổ sách, cứ chia nhau mang về nhà làm tài sản riêng! Bởi vậy các ông các bà quan Cộng ai cũng là tỷ phú đô la, ai cũng biệt thự nguy nga tráng lệ, làm chủ hàng trăm hàng ngàn bất động sản cả ở trong và ngoài nước, cho anh em con cháu chia nhau đứng tên còn không hết! Các người ăn chơi trác táng, bài bạc rượu chè thả giàn, trong khi dân oan thì đi đầy đường, bao người phải lầm than đói khổ, trẻ nhỏ không được học hành, có đứa bé mới mười mấy tuổi đầu đã tự vẫn vì nhà quá đói nghèo! Bao nhiêu trẻ em hàng ngày phải đu giây qua sông suối để đến trường! Bao nhiêu bệnh nhân nghèo phải chết vì không thuốc chữa! Những trẻ em, cụ già lang thang ngoài đường chợ để xin ăn hay bán vé số…, tuyệt nhiên không thấy ông bà nào ghé mắt đoái hoài! Chỉ cần các ông bà quăng ra một chút của thừa, hay bớt cướp hốt một chút thì cũng đủ cho dân nghèo đỡ đói rét, cũng xây được bao nhiêu trường học, bệnh viện, trẻ nhỏ có cái cầu mà qua sông qua suối, nhưng dứt khoát là không, sống chết mặc bay, tiền thày bỏ túi! Không biết giờ này nằm trong bốn bức tường để chờ bị xử án, các ông bà có chợt nghĩ đến dân nghèo mà tội nghiệp, hay chỉ biết tội nghiệp cho chính mình? Không biết bây giờ bị sống trong lo âu sợ hãi, các ông bà có nghĩ đến người dân VN suốt cả đời bị sống trong sợ hãi cái đảng quỷ sứ của các ông bà? Các ông bà đang lo sợ bị xử tội “nặng tay”, bị nhận những bản án “bỏ túi”, vậy các ông bà có nghĩ và hiểu cho nỗi oan ức bất công mà các người yêu nước thương dân luôn bị oan sai, bị những bản án bỏ túi sẵn của tòa án rừng rú của các ông bà?
Con người ta khi hết thời mất thế mới nghĩ về quá khứ để xót xa tiếc nuối, “than ôi, thời oanh liệt nay còn đâu!”, như con sư tử khi bị nhốt trong chuồng nuối tiếc thời làm chúa tể sơn lâm của mình! Nhưng nếu tốt hơn, tử tế hơn, khi đã sa cơ lỡ vận mà còn chút lương tâm, thì hãy hối tiếc những lỗi lầm mình đã phạm, đã gây bất công oan khổ cho nhiều người, từ đó những kẻ tội đồ sẽ nẩy sinh sự hối cải ăn năn, không biết các “cựu” quan chức CS này thì sao? Khi ở tù, các ông bà có nghĩ về mẹ già, về vợ con, hay bồ nhí, bạn nhậu… của các ông bà không? Vậy các ông bà có cảm thông được với những tù nhân lương tâm cũng có mẹ già con dại ngóng trông từng giờ không? Các ông bà dù sao cũng bị lãnh hậu quả tương xứng với việc đã làm, nhận cái “quả” mà mình đã gieo “nhân”, và vun trồng bón tưới, nhưng những tù nhân lương tâm, chính trị VN hiện tại thì họ không làm gì nên tội, ngoài việc lo cho dân cho nước, muốn bảo vệ cuộc sống an lành, độc lập không bị nô lệ Tàu cho đồng bào trong đó có các ông bà, vậy các ông bà có thấy xót xa cho họ? Ông Đinh La Thăng khi là bí thư thành ủy Sài Gòn, từng chỉ thị bắt bớ hành hạ người dân biểu tình chống Formosa bảo vệ môi trường và chống Tàu cộng xâm lăng, ông từng cho đập phá chùa Liên Trì, giải tỏa dòng Mến Thánh Giá Thủ Thiêm, cướp đất của dân oan Thủ Thiêm, giờ này ông có thấy ân hận, ăn năn? Ngày giờ này, chắc chắn nhiều vị ước mơ: “Phải chi có một chế độ tự do, có luật pháp công minh, tam quyền phân lập, thì mình đâu có bị như thế này!”? Có tự do dân chủ, thì làm gì có cơ hội để các ông bà ăn hối lộ, thì làm sao mà bị tội? Có tam quyền phân lập thì các vị đâu có phải uất ức vì bị một tên đảng trưởng tham nhũng cũng thuộc loại thuồng luồng rắn ráo, từng ăn bao nhiêu tiền, ngốn bao nhiêu đất, bao nhiêu nhà, và ôm cả pho tượng vàng hàng trăm ký của Formosa, mà giờ này dõng dạc lên án, xử tội các vị, đốt các vị thành tro bụi không thương tiếc! Cái sỉ nhục là các vị không phải bị xét xử bởi luật pháp, mà bởi “đảng” thân thương mà các vị từng bảo vệ “còn đảng còn mình”, nhưng giờ thì đảng còn, mà mình thì mất!
Và những quan chức CS khác còn ngoài vòng “pháp luật” của CS, bây giờ chưa bị rờ gáy, chưa bị làm “củi”, nhưng biết đâu tương lai sẽ trở thành “củi” của đảng trưởng, hoặc của phe khác khi đảng trưởng thất thế? Vì CS bản chất là bất nhân, bất nghĩa, tàn bạo, chẳng nể tình, luôn tranh ăn, dành ghế, nhóm lợi ích này, nhóm lợi ích khác, chứ làm gì có tình thương, có ân nghĩa trong thế giới loài quỷ? Các vị có nhìn gương của các “đồng chí” đang “làm củi” naỳ mà nghĩ đến thân không? Nghĩ đi là vừa các vị ạ, vì không có gì là chắc chắn cho các vị đâu, bởi tay các vị ai cũng đều đã nhúng chàm chứ có sạch sẽ gì đâu? Có làm thì ắt có chịu, luật nhân quả mà, làm sao tránh khỏi? Nếu lúc này các vị không bị làm “củi” vì cùng phe ông đảng trưởng, thì sau khi đảng trưởng làm xong nhiệm vụ “quỷ thần giao phó”, để đốt sạch phe đối thủ Ba Dũng, sẽ đến lúc phe ông Trọng trở thành “củi” để cho phe khác đốt, mà đốt một cách tàn bạo ghê hồn! CS có khi nào không tranh ăn dành ghế, có khi nào không sát phạt nhau chí tử đâu, cứ coi gương Phạm Quý Ngọ, Nguyễn Chí Dũng, Lê Bá Thanh… và còn biết bao tay CS gộc từng bị đảng thanh trừng từ trước đến nay thì rõ. CS không hề có tình nghĩa hay lòng xót thương, các vị cứ ngẫm chính mình thì biết! Chỉ khi nào nước có tự do dân chủ, có nhân quyền, có chính phủ dân cử, có tam quyền phân lập, thì mọi người dân mới được bảo vệ quyền sống, quyền làm người mà không sợ bị án oan, bị thủ tiêu, bị ăn nhầm… phóng xạ, bị “tai nạn” xe cộ, máy bay… do các “đồng chí” gây nên cho “đồng đảng” khi ăn không đều, chia không sòng, hay bất mãn, e sợ nhau. Chỉ CS mới có các “chiêu thức sáng tạo” ra những kiểu chết độc địa, và cũng chỉ có các “đồng chí” CS mới dám ban tặng cho nhau những cái chết như thế mà thôi! Bởi vậy ông trời muốn xử tội các đảng viên của đảng quỷ, thì phải dùng chính tay quỷ để trừ quỷ mới thích hợp! Chỉ có “lò” của quỷ mới đốt được quỷ! Xin các vị đừng vội nổi giận khi bị dân chúng gọi là quỷ, vì CS là vô thần nên không tin có trời phật thần thánh, muốn tiêu diệt các tôn giáo, và hành xử tàn bạo bất nhân với con người nói chung, nếu không là quỷ thì là gì?
Năm nay, đúng 50 năm VC tàn sát cả chục ngàn người dân Huế vô tội vào tết Mậu Thân 1968, bằng cách đập đầu, cắt cổ, chôn sống tập thể, đã khiến cả thế giới kinh sợ! Nhiều người nghĩ rằng các oan hồn của những nạn nhân này đã xui khiến đảng CS nổi cơn điên khùng nên mới chém giết tơi bời đồng đảng của mình, hết lôi các thuồng luồng ngành dầu khí, cá sấu ngành ngân hàng, ngành giao thông vận tải, rồi lại đến cả sâu chuột ngành cao su…! Nhưng đáng lưu tâm nhất là cả trong bộ CA cũng chia năm xẻ bảy, cũng tham nhũng, bè phái, thậm chí có cả CA an ninh tình báo được đặc cử đi kinh tài cho các sếp, như Vũ Nhôm, được mệnh danh là mafia của ngành, hoạt động hàng nhiều chục năm, đi mây về gió khắp cùng thế giới, giờ này mới lộ diện do bị truy tố tội “làm lộ bí mật nhà nước”. Hiện giờ đương sự đang bị Singapore bắt giữ trên đường tẩu thoát, tạo nên một vụ trọng án mang tính quốc tế, có cả Sing, Đức, VC và TC cùng dính vào, vì tính trầm trọng và nguy hiểm của nó, bởi Vũ nhôm đang mang theo những “tài liệu bí mật cực kỳ quan trọng”, chắc hẳn có dính đến cả Tàu cộng và VC trong việc bán buôn với nhau mảnh đất hình chữ S của dân tộc VN, và vụ bắt cóc Trịnh Xuân Thanh ở Đức, nhưng quan trọng nhất là vụ tình báo của TC, VC trải đầy ở Âu châu hay ở Mỹ, như báo chí đã nêu! Vũ Nhôm đã xin tỵ nạn ở Đức, sẵn sàng làm chứng vụ tình báo VC bắt cóc Trịnh Xuân Thanh, và còn có thể là các “điệp vụ” khác của CS Tàu, Việt trên thế giới, vì Vũ Nhôm là thượng tá an ninh tình báo của tổng cục 5 VC! Phen này thì bình vỡ tan tành, chuột chạy tứ tung rồi!
Tà quyền CS VN có “lên đồng” như ngày hôm nay thì mọi người mới thấy rõ được bản chất thật của họ mà họ đã quyết giấu giếm bấy lâu, bây giờ đã được phơi bày rõ ra trước bàn dân thiên hạ: thực chất đó là một bọn mafia, bọn khủng bố, tội phạm giệt chủng, kẻ thù của cả nhân loại!
Trước tình thế hôm nay, ăn thì cũng chẳng còn gì để ăn, vì ngân khố đã trống rỗng, nợ công phải trả nhưng không còn tiền, đến nỗi phải đánh cướp lẫn nhau, và cuộc sống thì đầy nguy hiểm đe dọa, các ông bà đảng viên tính nước cờ gì cho mình đây? Trong riêng tư xin hỏi thật các ông bà CS: Các vị có sợ phải thở không khí ô nhiễm đầy độc hại không, nếu không thì các vị làm sao có riêng bầu khí sạch để thở, dù có đầy quyền và tiền? Các vị có sợ ăn phải cá tôm, hải sản gây ung thư bởi Formosa và nhiệt điện xả thải ra biển? Các vị có sợ thực phẩm, rau quả của nước mình bị Tàu cộng thu mua rồi tẩm độc, bán cho người Việt chúng ta dùng? Nhà nước đem các nông, thủy sản của VN đi xuất khẩu sang Âu, Mỹ đều bị trả về, và lại đem bán cho dân với giá cao mà bảo đó là “đồ ngoại nhập”, các vị có tiền thường ăn “đồ ngoại”, thì đồ ngoại là đó! Các vị có sợ đồng bằng Cửu Long, vựa lúa của chúng ta bị tiêu hủy vì Tàu chặn nguồn nước, và nhà máy LEE & MAN xả độc? Chúng ta sẽ hết gạo ăn, sẽ cạn nguồn lương thực, thực phẩm! Tàu cộng đang đổ tràn vào VN các thứ nhu yếu phẩm đó, và đã được tẩm đầy độc chất để giệt chủng dân ta, liệu các vị có thoát được không? Và cuối cùng, thì đảng của các vị đã rước giặc Tàu vào tràn ngâp đất nước, các vị có muốn làm nô lệ bọn giặc Tàu dã man này không? Chạy đi đâu? Ai chứa chấp các vị? Cả thế giới đã ghê sợ người CS các vị lắm rồi! Mà đảng cũng đâu cho các ông bà đảng viên ôm tiền của mà ra khỏi nước? Các ông bà phải ở lại để “chia sẻ ngọt bùi” với đảng chứ! Nếu mai này dân có nổi lên thì các đồng chí đã cùng ăn phải cùng chịu với nhau chứ! Vũ Huy Hoàng ra phi trường tẩu thoát thì bị tóm lại, Trịnh Xuân Thanh trốn thoát cũng bị lôi về, Đinh La Thăng, Nguyễn Tấn Dũng và các tay CS đầu sỏ khác, có nước tự do nào chứa chấp không? Chứa để cho dân họ nổi loạn mà đòi hành tội các vị sao? Hỡi các đảng viên CS, một tương lai đen tối, một bầu trời đại họa đang sẵn sàng đổ xuống trên đầu các người! Các người muốn lo thân thì hãy kịp rút chân ra khỏi vũng nhơ tội lỗi mà các người đã làm, may ra các người còn có cơ mà thoát được lưới trời bủa vây, dân tộc hài tội! Riêng ông TBT đảng CS NPTrọng, hãy nhìn gương của tên độc tài Rumani Ceaucescu để mà tìm lối thoát cho mình!
Thưa các ông bà đảng viên, quân đội, công an và các kẻ theo đóm ăn tàn CS! Giờ phút này ai có thân thì hãy lo! Con đường tốt nhất là hãy quay đầu lại với dân nước, hãy trở về với chính nghĩa dân chủ và tự do để còn có cơ hội sống, và sống làm người! Toàn dân VN sau hàng gần thế kỷ bị CS gông cùm và khủng bố, không còn nhân quyền, nhân phẩm, cả đời sống trong lo âu và uất hận, nay không thể ngồi im nữa để chờ CS giao toàn lãnh thổ cho quân Tàu ác ôn vào năm 2020 đâu. Thử hỏi có nơi đâu, ở nước nào mà người dân biểu tình chống kẻ đầu độc môi trường, kẻ ngoại xâm, thì lại bị “chính quyền” cản trở đánh đập như ở VN không? Đó là TÀ QUYỀN chứ chính quyền gì! Bắt bớ hành hung người yêu nước là kẻ bán nước chứ là gì nữa? Đừng gán cho dân là “thế lực thù địch”, vì chính CS là thế lực thù địch của dân! Đừng gọi những người yêu nước là “phản động”, chính CS bán nước buôn dân mới là phản động! Chính các người là kẻ chuyên khủng bố dân lành để bắt dân phải cúi đầu không dám chống cái ác, cái tà là CS!
Các ông bà CS nào khôn ngoan và còn chút lương tâm, hãy dừng ngay tội ác, dừng cách sống bất nhân mà quay về cùng với người dân chúng tôi để chung tay cứu nước, cứu con cháu mình, để dân tộc VN được trường tồn, đất nước VN được sánh vai cùng các nước văn minh tiến bộ, và người dân VN được sống trong an bình hạnh phúc như niềm mơ ước bấy nay.
Xin Thượng Đế rủ lòng thương dân tộc VN, và xin Hồn Thiêng Sông Núi phù hộ độ trì cho đất nước sớm thoát khỏi ách CS bạo tàn; cũng xin đừng để cảnh máu đổ đầu rơi trên quê hương chúng con nữa! Năm mới xin cầu chúc sự an bình và muôn ơn lành cho dân nước.
2/1/2018