Thursday, April 7, 2016
Việt Nam đang “đổi mới” “ngoạn mục”
Nguyễn Bá Chổi (Danlambao) - Sinh hoạt chính trường của nhân dân làm chủ do đảng lãnh đạo trong thời gian hậu Đại hội Đảng thứ Ếch-xì Hai (Xll)* đã chứng minh một cách hùng hồn Việt Nam đang “đổi mới” đợt hai một cách “ngoạn mục”.
Trước khi bàn về sự “ngoạn mục” đổi mới đợt hai, thiển nghĩ cũng nên nhắc qua “đổi mới” đợt một, là “đổi mới tư duy” tức là “đói quá thì đầu gối phải bò”, quỳ lạy Tư bản, vứt kẻng Hợp tác xã, thả dân về nhà mạnh ai nấy làm ăn, theo Kinh Tế Thị Trường; bỏ Đồng Rúp, núp Đồng Đô, nhưng vẫn vẩy vẩy cái đuôi thằn lằn đứt “Xã hội Chủ nghĩa”, cho đỡ bẽ mặt “ông cụ” đã mất công khóc hu hu khi vớ được “Luận Cương của V.I Lê-nin”(1). Kinh tế Tập trung (CS) với Kinh tế Thị trường (TB) là như lửa với nước, thế mà “thằng” này đòi định hướng “thằng” kia; anh khố rách áo ôm, bị gậy ăn mày đi dạy cách làm giàu cho phú ông.
Nhờ “đổi mới tư duy” mà các nhà Kắt mạng vô sản nay đã thành phú ông, phú bà; tư sản hơn cả tư sản “tàn dư Mỹ Ngụy” trước 1975. Và nay sẵn sàng đi vào giai đoạn “đổi mới” đợt hai đầy ngoạn mục.
Hai chữ “ngoạn mục” ở đây không phải là “trông đẹp mắt, ưa nhìn...” mà là nhìn thấy buồn cười, dzui dzui, gây cảm giác mắc, xón...
Tác nhân “xón” đầu tiên không ai khác hơn là anh cả Lú khi anh “cơ cấu” lung tung xòe bất chấp cương lĩnh đảng lẫn hiến pháp, như mọi người đã tỏ khỏi cần “mổ” thêm.
Kế đến là thím Kim Ngân từ khán đài lừng lựng bước ra, rồi, đằng sau quay, chổng mông vào “cờ tổ quốc” và ba chú bộ đội Cụ Hồ đứng nghiêm như tượng đá; thím đặt tay lên “sách đỏ” thề với đám đông ngồi dưới rằng “tuyệt đối trung thành với hiến pháp”; hèn chi ngay ngày hôm sau thím tè ngay lên hiến pháp (bãi nhiệm ngang xương chức Chủ tịch nước đương kim của Trương Tấn Sang, mà theo quy định của HP là nhiệm kỳ 5 năm đến cuối tháng 5/2016 mới chấm dứt, trong khi chú Sang không từ chức và không bị cho là vi phạm tội gì phải cách chức), mà chẳng sợ “cờ tổ quốc” quật cho một phát.
Rồi thì Chủ tịch nước (CTN) mới xuất hiện. “Ngài” là một Đại tướng CA, công trạng của CA do “ngài” lãnh đạo đối với dân bấy lâu nay ra sao thì mọi người đã biết. Chiến công của tân CTN thì nhiều, nhưng nổi bật trước ngực “ngài” không phải là huân chương, mà là tấm giấy “Xác Nhận” năm sinh của “ngài” do Ủy Ban Nhân dân Tỉnh Ninh Bình cấp là năm 1956, chứ không phải 1950 như đã ghi trong các bằng tốt nghiệp (2). Làm đến Đại tướng CA mà không giữ được tờ Giấy Khai Sinh, lại phải xin tờ Giấy Xác Nhận để làm bằng chứng ngày tháng năm sinh của mình thì cũng là một cảnh “thú vị”.
Nhân vật trong “Tứ trụ triều đình” mới tiếp theo là Nguyễn Xuân Phúc, giữ chức Thủ tướng, mà nhìn vào tướng cái thủ của người đứng đầu cơ quan lo việc kinh bang tế thế cho cả nước xấp xỉ trăm triệu dân này, mấy ai mà không tưởng đó là một cái đầu thú; có khi còn thua cái đầu thú vì hai con mắt “người” nghe đâu không bao giờ dám nhìn thẳng. Đó chỉ là cái tướng bên ngoài, còn cái tài bên trong là mưu đồ tham ô để “làm chủ tập thể” một khối tài sản khổng lồ trong và ngoài nước (3). Còn “đạo đức cách mạng” của ngài “đầy tớ nhân dân” tân thủ tướng, theo nhận định của đồng chí, là “đội trên, đạp dưới, phản thầy” (4)
Một cảnh “ngoạn mục” của “Đổi mới” Đợt 2 xuất hiện mới nhất là Đại tướng Nguyễn Bá Tỵ đang thống lãnh ba quân bỗng dưng được “biệt phái” về nằm dưới trướng thím Ngân, tân Chủ tịch Quốc hội cũ lẫn QH mới đảng chưa cử dân chưa bầu chưa bầu.
Bác Cả Lú vừa tái khẳng định “Chủ nghĩa Mác Lê là con đường tất yếu”, vậy mà bọn phản động chống phá tổ Bìm Bịp cứ đòi Đảng đổi mới Đợt hai. Thì Đảng đang tiến hành đổi mới đợt hai một cách “ngoạn mục” đó! Rõ ràng là như thế chứ còn đòi gì nữa.
06.04.2016
______________________________________
Ghi chú:
(*) Mấy năm mới bị phỏng hai hòn, Dân Miền Nam nghe cán bộ đọc “Đại hội Vl” là “Đại hội Vờ Một”.
Người mới đi đường cũ thì về đâu?
Phạm Trần (Danlambao) - Hai cơ quan Lập pháp và Hành pháp của Việt Nam đã có lãnh đạo mới, nhưng cơ chế và lề lối làm việc vẫn do Bộ Chính trị 19 người của đảng Cộng sản Việt Nam độc quyền giật dây quyết định. Vì vậy Quốc hội và Nhà nước vẫn không là của dân mà là quân cờ của đảng CSVN.
Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, người đứng đầu Bộ Chính trị nắm trọn quyền bính chứ không phải Chủ tịch Nước, mặc dù Điều 86 trong Hiến Pháp đã quy định:“Chủ tịch nước là người đứng đầu Nhà nước, thay mặt nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam về đối nội và đối ngoại.”
Chủ tịch nước cũng là người “Thống lĩnh lực lượng vũ trang nhân dân” “giữ chức Chủ tịch Hội đồng quốc phòng và an ninh” như viết trong Điều 88 Hiến Pháp, nhưng lại không có thực quyền.
Một số Đại biểu Quốc hội, tiêu biểu như ông Phùng Khắc Đăng (Sơn La) đã phản ảnh thực trạng này qua báo chí hôm 2/4/ (2016): “Nhìn lại nhiệm kỳ của Chủ tịch nước Trương Tấn Sang, đại biểu Phùng Khắc Đăng cho biết ông băn khoăn nhiều về vai trò thống lĩnh lực lượng vũ trang, mới có danh nghĩa, chưa có thực quyền.”
Đại biểu Cao Sỹ Kiêm nhìn nhận, so với các khóa Chủ tịch nước trước đây thì người tiền nhiệm của ông Trần Đại Quang (Trương Tấn Sang) có hai điểm nổi bật là gần dân và tư tưởng chống tham nhũng được chuyển tải tốt hơn. Nhưng vị Chủ tịch nước tiền nhiệm chưa đủ quyền và lực để giải quyết nhiều vấn đề.” (theo Thời báo Kinh tế Việt Nam, 2/4/2016)
Ông kẹ nắm quyền
Sở dĩ Chủ tịch nước không đủ quyền vì chức vụ này chỉ có tiếng mà không có miếng. Mọi việc của nước và của dân đều phải được Tổng Bí thư đảng và Bộ Chính trị đồng ý.
Vì vậy, dù không được nhắc đến trong bất cứ văn kiện nào của Quốc gia, người giữ chức Tổng Bí thư đảng vẫn nắm trọn quyền cai trị toàn diện từ trong đảng sang Quốc hội và Nhà nước.
Sự tiếm quyền này đã được quy định trong Điều Lệ Đảng, được bổ sung và thông qua tại Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ XI năm 2011. Điều 4 trong Hiến pháp và Cương lĩnh“xây dựng đất nước trong thời kỳ quá độ lên chủ nghĩa xã hội (Bổ sung, phát triển năm 2011)” cũng xác nhận quyền cai trị tự chế này.
Trước tiên, chẳng ai cho phép và chưa lần nào người dân bỏ phiếu trao đất nước cho đảng cai trị, kể từ khi thành lập đảng ngày 03/02/1930.
Vậy mà đảng đã tự viết trong Điều lệ sinh hoạt của mình rằng: “Đảng Cộng sản Việt Nam là đảng cầm quyền, tôn trọng và phát huy quyền làm chủ của nhân dân, chịu sự giám sát của nhân dân; dựa vào nhân dân để xây dựng Đảng; đoàn kết và lãnh đạo nhân dân tiến hành sự nghiệp cách mạng.”
Điều lệ còn cho phép: “Đảng lãnh đạo hệ thống chính trị, đồng thời là một bộ phận của hệ thống ấy. Đảng lãnh đạo, tôn trọng và phát huy vai trò của Nhà nước, Mặt trận Tổ quốc Việt Nam và các đoàn thể chính trị - xã hội.”
Rõ ràng là đảng đã tự biên tự diễn, để một mình một chợ múa gậy vườn hoang, tự tung tự tác muốn làm trò gì thì làm.
Nhân dân đã bị gạt sang lề đường làm khách coi tuồng.
Cái đảng của 4.5 triệu đảng viên, thiểu số trong 90 triệu dân của Việt Nam này còn tự ý áp đặt chủ nghĩa ngoại lai Cộng sản Mac-Lênin vào đất nước rồi bắt toàn dân phải chấp nhận.
Họ tự ghi vào trong Điều lệ: “Mục đích của Đảng là xây dựng nước Việt Nam độc lập, dân chủ, giàu mạnh, xã hội công bằng, văn minh, không còn người bóc lột người, thực hiện thành công chủ nghĩa xã hội và cuối cùng là chủ nghĩa cộng sản.
Đảng lấy chủ nghĩa Mác - Lênin và tư tưởng Hồ Chí Minh làm nền tảng tư tưởng, kim chỉ nam cho hành động, phát huy truyền thống tốt đẹp của dân tộc, tiếp thu tinh hoa trí tuệ của nhân loại, nắm vững quy luật khách quan, xu thế thời đại và thực tiễn của đất nước để đề ra Cương lĩnh chính trị, đường lối cách mạng đúng đắn, phù hợp với nguyện vọng của nhân dân.”
Viết như thế là đánh lận con đen, lạm dụng nhân dân cho mục đích riêng của những người Cộng sản. Nguyện vọng của nhân dân Việt Nam bây giờ, ở Thế kỷ 21 là Tự do, Dân chủ, Công bằng và Bình đẳng, có toàn quyền làm chủ đất nước và quyền tự quyết định vận mệnh chính trị cho mình và cho con cháu mình.
Nếu đảng nghi ngờ nguyện vọng đích thực của dân là tuyên truyền hay âm mưu của cái gọi là “diễn biến hòa bình” hay của “các thế lực thù địch” chống phá đảng thì thử để cho Liên Hiệp Quốc tổ chức thăm dò ý dân có Quốc tế kiểm soát xem đảng thắng hay dân thắng?
Nhân dân Việt Nam, sau hơn 30 năm chiến tranh huynh đệ tương tàn do đảng Cộng sản chủ động và làm tan hoang đất nước để chia rẽ dân tộc, chưa hề bao giờ đồng ý cho đảng đảng đem Chủ nghĩa phá sản Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh vào Việt Nam.
Đảng đã tự “rước voi về dầy mồ” dân tộc rồi còn cưỡng chế các thế hệ người Việt phải thờ cúng đống giẻ rách đã bị nhân loại vứt vào sọt rác và lên án, như đã minh thị tại Đài Tưởng niệm Nạn nhân của Chủ nghĩa Cộng sản ở Thủ đô Hoa Thịnh Đốn.
Tại Đài này, 2 thông điệp “để tưởng nhớ hơn 100 triệu nạn nhân của chủ nghĩa cộng sản” và “để lịch sử về sự tàn bạo của cộng sản sẽ được dạy cho các thế hệ tương lai” đã vang vọng cùng hàng trăm ngàn vong linh người Việt Nam đang vất vưởng nơi này.
Những người nắm quyền ở Việt Nam không do dân bầu mà do đảng chỉ định để bảo vệ quyền lợi phe nhóm là chính. Và vì đảng chi phối và kiểm soát mọi sinh hoạt của Quốc gia nên tam quyền phân lập gồm Lập pháp, Hành pháp và Tư pháp chỉ có trên giấy mà thực tế thì không.
Bằng chứng đã ghi trong Khoản 3, Điều 2 Hiến pháp 2013: “Quyền lực nhà nước là thống nhất, có sự phân công, phối hợp, kiểm soát giữa các cơ quan nhà nước trong việc thực hiện các quyền lập pháp, hành pháp, tư pháp.”
Tuy nói “phân công” và “phối hợp” nhưng không được “độc lập” mà phải “thống nhất” trong tay đảng nên đảng có tiếng nói và quyền quyết định trong cả 3 ngành.
Bằng chứng đảng vừa là công tố vừa là quan tòa được coi là bình thường trong hệ thống tòa án ở Việt Nam. Đối với các vụ án xét xử những người bất đồng chính kiến thì các bản án được quyết định trước đã làm lu mờ vai trò bào chữa của các Luật sư.
Ai lãnh đạo ai?
Vì vậy, sự kiện Việt Nam có Chủ tịch Quốc hội, Chủ tịch nước và Thủ tướng mới cũng không làm thay đổi sự tiếp nhận trong nhân dân. Mọi người đã sống quen với lề lỗi cũ, việc cũ và chính sách cũ nên có thay ngựa giữa đường cũng không ai quan tâm.
Lãnh đạo chủ chốt mới đều là Ủy viên Bộ Chính trị đầy quyền lực của nhóm 19 người Khóa đảng XII. Họ được đặt dưới quyền điều khiển của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, người có nhiều quyền lực nhất Việt Nam trong 4 “lãnh đạo chủ chốt”.
Nhưng ai ở Việt Nam cũng biết ông Trọng là người cực kỳ bảo thủ, giáo điều và thân Trung cộng, nước láng giềng không được lòng dân Việt Nam. Ông còn là người cầm đầu nhóm chống đổi mới chính trị để bảo vệ lâu dài quyền và lợi cho đảng.
Tuy nhiên, nhiều đảng viên, kể cả một số lãnh đạo đã “tự diễn biến” và “tự chuyển hóa” để cho phép mình không nghe và làm theo đảng nữa.
Ông Trọng lên án họ là thành phần suy thoái tư tưởng và mất đạo đức cách mạng. Oái oăm thay, họ lại là “một bộ phận không nhỏ” trong số 4.5 triệu đảng viên. Vì vậy ông đã ra lệnh cho Ban Tuyên giáo của đảng, Tổng cục Chính trị của Quân đội và Lực lượng Công an phải tăng cường giáo dục, tuyên truyền và ngăn chặn tình trạng suy thoái tư tưởng nghiệm trọng đang lan nhanh trong cán bộ, đảng viên.
Tình trạng này được ông Trọng và nhiều lãnh đạo cao cấp nhìn nhận đang đe dọa sự sống còn của đảng. Nhưng đảng lại đổ lỗi cho “diễn biến hòa bình” và “các thế lực thù địch” là thủ phạm tạo ra tình trạng này để làm suy yếu đảng, trái với sự thật là đảng đã mất niềm tin trong đảng viên và nhân dân.
Người mới - việc cũ
Vì vậy, dù tân Chủ tịch Quốc hội, Bà Nguyễn Thị Kim Ngân, sinh ngày 12/04/1954 tại Bến Tre (miền Nam) là người có nhiều kinh nghiệm trong cả 3 lĩnh vực đảng, hành pháp và lập pháp, nhưng bà cũng sẽ chẳng làm được gì khác hơn người tiền nhiệm Nguyễn Sinh Hùng.
Trước ông Hùng là Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Phú Trọng (nhiệm kỳ 2006-2011), kế nhiệm ông Nguyễn Văn An (2002-2006), và trước ông An là Nông Đức Mạnh (Quốc hội IX) cũng chẳng làm nên cơm cháo gì.
Cơ chế này, dù có quyền lực cao nhất ghi trong Hiến pháp, cũng không vượt qua khỏi ngưỡng cửa Bộ Chính trị nên Quốc Hội đã bị lên án là bất lực hay bù nhìn. Bằng chứng như các Đại biểu không dám tranh luận về Hiệp định Biên giới Đất liền Việt-Trung (30/12/1999) và Hiệp định Phân định Vịnh Bắc Bộ với Trung Hoa (25/12/2000). Nhân dân cũng đã chỉ trích Quốc Hội không dám ra Nghị quyết lên án Tàu cộng đánh chiếm Quần đảo Hoàng Sa năm 1974 và xâm chiếm 7 đảo và bãi đá của Việt Nam ở Trường Sa năm 1988.
Và cuối cùng, Quốc hội gỗ đá này cũng không dám thảo luận việc đảng và nhà nước đã tiêu phí hàng tỷ dollars để phiêu lưu vào dự án tiếp tục thua lỗ Bauxite ở Tây Nguyên, do áp lực của Tàu cộng, dưới triều đại hai Tổng Bí thư Lê Khả Phiêu và Nông Đức Mạnh.
Hơn thế nữa, hầu hết Đại biểu Quốc hội là đảng viên nên ai cũng phải làm theo lệnh của đa số trong Bộ Chính trị. Cơ chế này, dù ít người nhưng lại tự cho mình quyền sinh sát cả nước nên hóa ra, dù chỉ có 19 mạng, hay ít hơn như các khóa đảng trước, mà mọi quyết định của thiểu số vẫn có thể chi phối 90 triệu dân và 4.5 triệu đảng viên.
Vì vậy Quốc hội khóa XIV, sẽ bầu ngày 22/05/2016 tuy có 500 Đại biểu, nhưng không ai muốn đặt hy vọng nhiều vào họ vì tất cả đều do “đảng cử dân bầu” như 13 khóa trước đây.
Nhưng khi Quốc hội mới vẫn sinh hoạt như cũ, vẫn một mực cúi đầu nhận lệnh từ Bộ Chính trị thì bà Chủ tịch Nguyễn Thị Kim Ngân, Ủy viên Bộ Chính trị, sẽ làm được gì hơn người tiền nhiệm Nguyễn Sinh Hùng?
Hơn nữa, Quốc hội mới sẽ vắng bóng nhiều người tự ứng cử có máu mặt và nổi tiếng trong xã hội nhưng không được lòng đảng. Số 162 người tự ứng cử trong tổng số 1.146 ứng cử viên đã lọt qua vòng hiệp thương thứ nhì đang bị loại dần tại các cuộc “đấu tố” của cái gọi là “hội nghị lấy ý kiến cử tri tại nơi cư trú” hay “nơi làm việc”
Nạn nhân đợt đầu gồm có nhà thơ Bùi Mình Quốc, hai luật sư trẻ Võ An Đôn, Nguyễn Anh Tuấn, ca sĩ Mai Khôi (tên thật là Đỗ Nguyễn Mai Khôi), ca sĩ Lâm Ngân Mai, và kỹ sư Nguyễn Trang Nhung v.v...
Trường hợp tự ứng cử của tiến sĩ tranh đấu nổi tiếng Nguyễn Quang A đang được người nước ngoài và giới Ngoại giao Quốc tế ở Hà Nội theo dõi.
Nhưng lấy kinh nghiệm tại các cuộc “đấu tố” để loại bỏ những người đảng không ưa thì không hy vọng gì tiến sĩ Nguyễn Quang A sẽ được để cho ra tranh cử.
Bằng chứng là ông A đã tố cáo bị vu khống ngay tại nơi ông cư ngụ. Ông cho biết ngày 21/03/2016) “Tổ trưởng tổ dân phố số 13, Phường Gia Thụy, Long Biên, Hà Nội đã phát tán tập tài liệu nói xấu tôi cho các cử tri thuộc tổ dân phố số 13”.
Trong trường hợp tiến sĩ Nguyễn Quang A được tranh cử thì cũng không chắc sẽ thắng vì kinh nghiệm thất bại cay đắng của Tiến sỹ Lê Kiên Thành, con trai nguyên Tổng Bí thư Lê Duẩn trong cuộc bầu cử Quốc hội khóa XIII năm 2011 đã chứng minh như thế.
Là một kỹ sư hàng không ông Thành không những chỉ là con của một Công thần hàng đầu của đảng mà còn là doanh nhân có tiếng tại Sài Gòn với chức Chủ tịch Hội đồng Quản trị Công ty Cổ phần Chế biến thực phẩm Thái Minh. Ông cũng là Ủy viên Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Việt Nam thành phố Hồ Chí Minh nhiệm kỳ IX. Thế mà ông vẫn bị cho rớt đài vì ông đã nhiều lần lên tiếng phê bình phải trái với đường lối cai trị độc tài và chính sách kinh tế nửa mùa của đảng.
Trần Đại Quang đến Nguyễn Xuân Phúc
Người thứ hai mới của nhà nước CSVN là Chủ tịch nước, Đại tướng Công an Trần Đại Quang, sinh ngày 12/10/1956 tại Ninh Bình (miền Bắc). Ông Quang, khác với người tiền nhiệm Trương Tấn Sang, là một chuyên viên ngành an ninh, chuyên sâu trong lĩnh vực tình báo và an ninh nội bộ là tiêu chuẩn hàng đầu để ảo vệ quyền lãnh đạo độc tôn cho đảng.
Dù ông có học vị Giáo sư, Tiến sỹ luật nhưng chắc gì ông sẽ làm hay hơn những người tiền nhiệm chỉ biết “ngồi chơi xơi nước” như Trương Tấn Sang, Trần Đức Lương, Nguyễn Minh Triết và Lê Đức Anh?
Có chăng là với ưu điểm của một người trẻ và am hiểu về an ninh và tình báo như Chủ tịch Nhà nước Nga, Vladimir Putin, tuy quyền hành không bằng, có thể ông đã được bố trí để thay Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng sau này.
Chức vụ sau cùng trong chuỗi lãnh đạo mới là Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc, sinh ngày 20/7/1954 tại xã Quế Phú, Quế Sơn, Quảng Nam.
Tiểu sử phổ biến nói ông là “Ủy viên Trung ương Đảng 3 khóa X, XI, XII; Ủy viên Bộ Chính trị khóa XI, XII; đại biểu Quốc hội khóa XI, XIII.
Trước khi giữ chức Phó thủ tướng (từ tháng 7/2011), ông từng kinh qua nhiều vị trí như Bộ trưởng, Chủ nhiệm Văn phòng Chính phủ; Phó tổng thanh tra Chính phủ; Phó bí thư, Chủ tịch UBND tỉnh Quảng Nam.”
Như vậy sự sắp xếp theo vùng miền trong guồng máy cai trị cao nhất của Việt Nam như một truyền thống bất di dịch đã giải quyết xong cho trong ấm ngoài êm.
Nhưng khi bắt tay vào việc, liệu ông Nguyễn Xuân Phúc, người từng giữ chức Phó trưởng Ban Chỉ đạo Trung ương phòng, chống Tham nhũng do ông Nguyễn Phú Trọng đứng đầu, có chống nổi tham nhũng trong guồng máy nhà nước không?
Nhiều đại biểu Quốc hội khen nguyên Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã làm được nhiều việc, nhưng vẫn than phiền ông chưa cương quyết tối đa trong công tác diệt tham nhũng. Những Đại biểu này nói tham nhũng là tệ nạn nghiêm trọng nên cần phải động viên cả hệ thống lãnh đạo của đảng và nhà nước cùng kiên quyết vào cuộc thì may ra mới giải quyết được.
Họ cũng ta thán ông Dũng để lại nợ công nhiều quá khiến mỗi người dân phải gánh nợ trên 1,000 Dollars.
Nhiều đại biểu Quốc hội hy vọng ông Phúc sẽ làm khá hơn ông Dũng trong 2 lĩnh vực khó khăn này, nhưng có 2 đại biểu đã tặng ông Phúc một số bài toán nan giải.
Đại biểu Trương Trọng Nghĩa (Đơn vị Sài Gòn) nói trước diễn đàn Quốc Hội ngày 1-4-2016: “Tại sao trí thức giỏi không về nước làm việc, doanh nhân giỏi muốn bỏ nước ra đi? Tại sao cán bộ về hưu hay đương chức tìm cách cho mình hay con cháu mình ra định cư ở nước ngoài?”.
“Không phải vì đất nước nghèo mà vì họ cảm thấy không vui, không an toàn về pháp lý, các quyền tự do dân chủ không được đầy đủ và lo sợ đất nước bị lệ thuộc. Điều này ai cũng thấy cũng biết!”
“Phải bảo đảm cho người dân nếu chưa giàu thì cũng phải được tự do dân chủ, an toàn, an ninh và công lý, được xã hội quan tâm, sống với nhau có tình nghĩa, đạo đức tốt đẹp. Nhân dân tự hào về người Việt Nam, nước Việt Nam, cho dù chúng ta còn nghèo và chưa phát triển”
Người thứ hai là Đại biểu Lê Văn Lai, đơn vị Quảng Nam, cùng quê hương với Thủ tướng Phúc.
Ông nói: ”Tôi rất ngạc nhiên khi mà trong tất cả báo cáo của Chính phủ, các cấp liên quan hữu quan đánh giá biển Đông của chúng ta là đảm bảo chủ quyền an ninh quốc gia. Trong khi đó người ta biến từ đảo ngầm thành đảo nổi, người ta xây sân bay, người ta kéo pháo hạm, người ta đưa máy bay tiêm kích, người ta o ép dân, cướp bóc, thậm chí là giết dân, người ta sắp tuyên bố những điều xâm phạm chủ quyền như vùng nhận dạng phòng không, như dùng các chuyến bay cắt ngang sân bay… Tôi cố gắng ép suy nghĩ của mình để đồng thuận với đánh giá là đảm bảo chủ quyền quốc gia, nói thật với các đại biểu tôi ép không nổi”.
Vị Đại biểu nghỉ hưu sau khóa XIII nói tiếp với giọng tha thiết: “Không biết khi nào chúng ta đánh giá xâm phạm chủ quyền quốc gia là những hành vi nào, hệ lụy nào, hành động nào, trong khi đó trước đây người ta xâm phạm chúng ta với tần suất 20 năm một lần. Năm 1956 lấy Đông Hoàng Sa, 1974 lấy Tây Hoàng Sa, năm 1988 lấy đảo Gạc Ma, năm 2014 kéo giàn khoan vào biển Đông và sau đó tần số dài hơn, nhanh hơn, trong vòng cứ một vài năm lại có hành động xâm lấn. Nên chúng ta cứ ngồi đây đánh giá là chúng ta bảo đảm chủ quyền quốc gia, liệu điều đó đúng không?”. (báo Năng Lượng Mới - PetroTimes)
Như vậy liệu bà tân Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Thị Kim Ngân, ông tân Chủ tịch nước Trần Đại Quang và tân Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc có giải được những bài toán này từ nay cho đến hết nhiệm kỳ (2016-2021) không?
Hay các ông bà sẽ “theo gót những người đi trước” để ngồi đó chờ lệnh từ ông Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, người có tất cả mọi thứ quyền nhưng chưa bao giờ dám hành động khi chạm đến vấn đề “nhạy cảm với Bắc Kinh”. -/-
(04/016)
Tôi không thích làm người nước CHXHCNVN, vậy phải làm gì?
Lê Hải Lăng (Danlambao) - Tôi yêu nước Việt Nam tôi từ khi mới sinh ra đời. Nhưng không có nghĩa bắt tôi phải yêu cái nhà nước CHXHCNVN do đảng CS lãnh đạo. Tôi chống lại cái đảng độc tài độc tôn phi nhân, cản lực tiến bộ của dân tộc. Đảng CS dùng chính sách đảng trị, phi pháp trị, công an trị làm tàn lụi sức phản kháng chống ngoại xâm mà giặc phương Bắc khi ẩn khi hiện, muôn hình vạn trạng trong âm mưu thâu tóm Việt Nam là một tỉnh lỵ. Đảng CS ngồi trên đầu trên cổ nhân dân, đảng dùng mọi thủ đoạn qua ban tuyên giáo chỉ đạo báo chí làm công cụ cho đảng thực hiện ngu dân hóa. Đồng thời đảng dùng TV, đài phát thanh, nhà xuất bản dùng văn hóa để tuyên truyền nêu cao vai trò Mao, Đặng Tiểu Bình, có nhiều lần giới chức cấp cao đi TC đều cúi đầu thăm viếng kẻ gây tội ác cho dân ta.
Đảng CSVN trong vai trò rước voi về giầy mả tổ không sớm thì chầy sẽ đền tội trước phán xét lịch sử. Đảng CSVN không làm tay sai bán nước thì là cái gì đây:
- Phá đám bắt bớ những công dân làm lễ tưởng niệm trận chiến 79. Đập bỏ bia mộ di tích tội ác bọn bành trướng Bắc phương gây tội ác 6 tỉnh biên giới. Đàn áp, hăm doạ chụp mũ phản động lên đầu những người thắp nhang tri ân các người lính hy sinh bảo vệ Hoàng Sa 74 và Gạc Ma 88.
- Dùng luật rừng do đảng đẻ ra (79, 88, 145, 258...) để trấn áp, bắt bờ tù đày những người viết báo, những người biểu tình chống giặc chiếm HS/TS. Họ là tinh hoa cuả đất nước giữa hàng triệu người ngủ quên, họ đứng dậy dùng ngòi bút cổ võ lòng yêu nước, phê bình hệ thống chính trị sai lầm cuả đảng mà họ nghĩ là sẽ đưa tới thảm họa nô vong trong vòng tay Đại Hán. Hơn ai hết họ đứng về phía đại đa số thầm lặng dân tộc chịu sự cai trị hà khắc để nói lên khát vọng chung, niềm tự hào dân tộc là niềm thoát Trung. Họ là những người công nhân, nông dân, những người lính giả từ vũ khí trong cuộc chém giết anh em tương tàn, những trí thức không ngồi trong tháp ngà, họ bắt tay nhau xuống đường để thực thi quyền yêu nước, thế mà họ bị đảng CSVN bắt bớ bỏ tù hành hạ, hoặc nằm trong danh sách đen tù dự khuyết.
Hể ai đụng đến Trung cộng đều bị đảng ghép tội phản động. Vậy là người sống trong cái nôi XHCN hay là chính đảng CSVN là phản động?
Ông Nguyễn Thanh Giang từ Hà Nội viết: “Vào những ngày đại tướng, Bộ trưởng Quốc phòng Phùng Quang Thanh cầm đầu một đoàn 13 tướng lĩnh sang tận Trung Quốc tiếp tục tung hô “4 tốt”, “16 chữ vàng” và xin được “giữ nguyên hiện trạng”, cái hiện trạng mà Tàu cộng gói gọn hầu hết Biển Đông của ta vào một đơn vị hành chinh đặt tên là Thành phố Tam Sa và ngang nhiên tổ chức tuyến du lịch Hải Nam-Hoàng Sa, cái hiện trạng mà Tàu cộng đã thiết lập xong sân bay trên đảo Hoàng Sa và đang tiến tới hoàn thiện sân bay trên đảo Đá Chữ Thập, tạo cơ sở khoanh định độc chiếm vùng trời Trường Sa của ta, cái hiện trạng họ tự tung tự tác săn đuổi tàu cá của ta, đánh đập, bắt bớ ngư phủ ta trong hải phận của ta...; tôi bỗng nhớ những lời sau đây của Trần Anh Kim:
“Tôi là một sĩ quan đã từng chỉ huy chiến đấu đánh quân Trung quốc xâm lược, và tôi có thể nói rằng nếu không có tiểu đoàn của tôi chận đứng các trung đoàn của địch thì nó đã thực hiện mưu đồ xâm lược của chúng từ lâu rồi.
- Nếu như tôi, tôi thà thân Mỹ. Tôi coi các chiến sĩ VNCH giữ Hoàng sa đều là những anh hùng dân tộc VN cả. Họ anh hùng hơn cả Quân đội Nhân dân VN. Họ đã quyết tử gìn giữ Hoàng Sa.
- Cái Đảng CSVN này, cái Nhà Nước VN này nó hèn nhát. Nó bán đảo cho Tàu, nó bán biên giới cho Tàu, nó bán biển cho Tàu. Thế là coi như bán nước rồi.
- Trong lịch sử dân tộc VN, trong các triều đại, chưa có triều đại nào khốn nạn như cái triều đại CSVN. Ngày xưa ông cha ta chưa có bao giờ nhường cho nó một tấc đất.
- Thế mà khi Tàu nó chiếm đảo, chiếm biển như thế đảng CS cấm không cho nhân dân, sinh viên biểu tình phản đối, chống Tàu. Đảng lại cho cái lực lượng đàn áp người ta….
- Chúng ta đã và đang hy sinh để phục vụ Đảng mà Đảng đây là cái Đảng phục vụ cho Trung Quốc chứ không phải cho Việt Nam”. (Trần Anh Kim trả lời ký giả Hoàng Hà ngày 18. 04. 2011)
Tù nhân lương tâm, nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa từ Hải Phòng cay đắng thân phận làm người nước CHXHCNVN viết: “Tôi là người Việt Nam, và như bất cứ mọi người dân Việt Nam tôi lo lắng cho lãnh thổ, lãnh hải, hải đảo và trên trên hết là nền độc lập của quốc gia đang gặp nguy nan sau hiệp ước Thành Đô 1990 do đảng cộng sản Việt Nam ký kết với đảng cộng sản Trung Quốc.”
Blogger Phạm Viết Đào trăn trở đặt câu hỏi: “Trung Quốc đang có âm mưu gì ở Hà Tĩnh và Quảng Trị?” Không ngẫu nhiên mà Trung Cộng thực hiện đầu tư lớn vào hai vị trí Vũng Áng, Kỳ Anh, Hà Tĩnh và cảng Cửa Việt, tỉnh Quảng Trị. Thời gian đầu tư dài, trên một dải đất hẹp nhất của Việt Nam, đủ điều kiện để Trung Quốc thay người Việt ở hai địa phương này bằng người Tàu. Phải chăng việc cấm người Việt Nam ra, vào Vũng Áng và Cửa Việt, bộc lộ ý đồ Trung Quốc muốn xây dựng hai vị trí này thành căn cứ quân sự bí mật của họ, phục vụ cho việc chia cắt Việt Nam bằng lực lượng hải quân khi chiến sự xảy ra. Đây chính là đáp án trả lời cho câu hỏi: tại sao Bắc Kinh lại “ưu tiên” để cắm chốt ở Hà Tĩnh và Quảng Trị.”
Blogger Tô Hải: “phải gọi bọn chúng bằng đồ mặt... gì???
Lần này, bọn chúng không chỉ là những bọn lau nhau, tép riu, ruồi muỗi, dòi bọ, ở dưới thôn, dưới xã, dưới huyện... Chúng đang phạm vào những tội "trời không dung đất không tha", cướp đất, cướp nhà, cướp cả tha ma, nghĩa địa... Không phải chỉ là những bọn tham ô hối lộ, chặn tiền cứu trợ của dân nghèo như mấy thằng, mấy con chủ tịch xã, chủ tịch hội chữ thập đỏ, nuốt cả tiền mổ mắt người mù, trợ cấp người sống cũng như người chết. Không chỉ là những thằng giám đốc, hiệu trưởng, chủ tịch, phó chủ tịch công ty lừa đảo, móc ngoặc cùng bọn giám đốc, phó giám đốc ngân hàng rút tiền của dân hay chặn tiền ăn của học sinh, chặn tiền lương của cán bộ, giáo viên... Và còn hàng ngàn, hàng vạn "bộ mặt" đen mà chính báo chí của Đảng Cộng Sản vạch trần ra, nhưng tất cả đều bị thời gian và vụ sau nghiêm trọng hơn vụ trước đã làm dư luận lãng quên. Tuy nhiên, trên các blog, các trang web có tín nhiệm do những nhà văn hoá, những nhà khoa học, những tiến sĩ giáo sư thứ thiệt đứng chủ, đều không bỏ qua mà phân tích, mổ xẻ những "hiện tượng không còn là hiện tượng" và tổng kết chúng thành một hệ thống sai lầm không thể sửa chữa của cơ chế chính trị hiện hành!”
Blogger Huỳnh Ngọc Chênh nhận định: “Con đường của chúng ta không phải do một cá nhân nào đó hay một nhóm nào đó, qua một đêm trở dạ đẻ ra. Ấy là con đường mà dân tộc ta đã đổ biết bao máu xương trong hơn 100 năm qua để vạch nên... Khi chế độ cộng sản sụp đổ hàng loạt ở Đông Âu và đứng trên bờ vực sụp đổ ở Châu Á, thì người cộng sản Việt Nam buộc phải nhân nhượng để tồn tại. Họ chấp nhận cơ chế thị trường và trả bớt lại cho dân một số quyền như: tự do mưu sinh, đi lại, cư trú, riêng tư, và một phần quyền tư hữu. Nhưng hiện nay một số quyền để làm người nữa vẫn chưa được giao trả như quyền tự do ngôn luận, quyền tự do lập hội, tự do biểu tình... Vì vậy người dân Việt Nam lại tiếp tục đi theo con đường mà tiền nhân đã vạch ra.
Đó là con đường đòi lại quyền làm người trọn vẹn, con đường xây dựng một nhà nước pháp quyền thực sự theo định chế dân chủ để nhờ vào đó đưa đất nước vươn lên giàu mạnh và văn minh như một bộ phận nhân loại đã đi.”
JB Nguyễn Hữu Vinh cay đắng là người nước CHXHCNVN khi dùng Cá Tháng Tư báo tin vui trong giờ tuyệt vọng: Sáng nay, 1/4/2016, lúc 1h sáng, qua đường dây nóng, Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình đã thông báo cho TBT Đảng CSVN nhiều vấn đề quan trọng:
- Trung Quốc trả lại toàn bộ Ải Nam Quan, Thác Bản Giốc, Quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam và những phần đã xâm chiếm của Việt Nam trên Quần đảo Trường Sa. Rút tất cả phương tiện, trang thiết bị và con người ra khỏi khu vực này để đảm bảo Tình hữu nghị 16 chữ vàng và 4 tốt không bị các thế lực thù địch xuyên tạc.
- Yêu cầu Việt Nam tuyệt đối không để xảy ra lỗi kỹ thuật đón Tập Cận Bình bằng cờ 6 sao như lần trước, điều này dễ làm các thế lực thù địch hiểu đúng về mối quan hệ VN- TQ và yêu cầu kỷ luật ngay tên nào đã nghĩ ra sáng kiến lộ liễu đó.
- Trung Quốc sẽ tôn trọng Việt Nam trong vấn đề môi trường, môi sinh, nguồn nước sông Mekong... không đưa người đánh cá trong biển Việt Nam, bảo vệ giúp đỡ ngư dân Việt Nam, không xuất sang VN hàng hóa độc hại đầu độc người dân, cấm các nhà thầu tham gia đấu thầu giá rẻ và tiền tươi tại Việt Nam.
- Đề nghị Việt Nam tổ chức cuộc bầu cử 2016 thật sự dân chủ và công bằng, nhằm tạo ra một Quốc hội của dân, do dân, vì dân.
- Đề nghị ĐCSVN tự giải tán trong thời gian sớm nhất để người dân nhìn thấy tương lai của đất nước và tiền đồ của mình. ĐCS Trung Quốc sẽ làm theo điều này.
- Bỏ mối quan hệ Thầy - Tớ. Chấm dứt việc lãnh đạo VN phải sang bái Thiên triều trước khi muốn đi thăm một quốc gia nào đó mà không sợ làm mất lòng quan thầy.
- Quyết định bổ nhiệm Lục Tiểu Linh Đồng sang làm cố vấn đặc biệt cho TBTVN cho đủ bộ sưu tập.
Nguyễn Lân Thắng chỉ cần một câu nói lên tất cả đảng cướp: “Theo ông Ké lên rừng làm cách mạng đê... Đòi bằng hết những gì chúng ăn cướp của dân...”
Phạm Thanh Nghiên diễn nghĩa: Quá trình tăng trưởng của công dân nước CHXHCN VN là:
- Lúc nhỏ: Cháu ngoan boác Hồ.
- Thanh thiếu niên: Làm theo lời boác.
- Trưởng thành, đi làm kiếm tiền: Sống và học tập theo tấm gương boác Hồ vĩ đại.
- Vào đảng: Trung thành tuyệt đối và xây dựng đoảng vững mạnh. Quá trình xây có thể kéo dài nhiều chục năm hoặc hết cả đời người vẫn... xây, không có ngày hoàn thành.
Blogger Nguyễn Xuân Diện vạch mặt tội ác: “Viết báo bôi nhọ trên báo chính thống. Dựng phim vu khống. Cho an ninh canh nhà. Cho an ninh bám theo để khiêu khích đe dọa. Xông vào công ty sách nhiễu. Gửi giấy thanh tra công ty. Đấu tố. Ném mắm tôm. Kiểm phiếu khuất tất v.v... Còn gì nữa không?
Đảng CSVN mở miệng hòa hợp hòa giải là cái gì đây:
- Trả thù hàng triệu người lính, công chức VNCH bằng cách đưa đi lao động khổ sai trong các trại tù dùng từ ngữ gian xảo là cải tạo. Cướp đất đai nhà cửa tài sản trắng trợn qua cái chiêu bài đánh tư sản mại bản, để đuổi hàng ngàn vạn người đi khu kinh tế mới mà thự chất đây chì là vùng đọa đày cho chết dần mòn đói và khát.
- Tòa đại sứ đảng CSVN liên hệ với Nam Dương, Mã Lai yêu cầu đập phá các bia mộ tưởng niệm các người chết vì vượt biên, để bưng bít cái tội ác làm hàng triệu người đi tìm tự do chết dưới đáy biển.
- Đập phá bia mộ các người lính đã chết trận chiến biên giới 79. Gây chia rẽ tinh thần yêu nước làm lợi cho giặc bằng những thủ đoạn phá rối, đánh đập những người dự lể tưởng niệm 79, 74 Hoàng Sa và 88 Trường Sa.
- Ve vuốt người Việt tỵ nạn hải ngoại là “khúc ruột ngàn dặm” để rút hầu bao cuả họ gởi tiền về. Đồng thời dùng cái Nghị quyết 36 để lũng đoạn, gây chia rẻ tỵ hiềm để đảng củng cố chế độ làm tay sai bán nước. Người Việt hải ngoại tuy không đồng nhất một khối một lực lượng, nhưng họ là đứng tuyến đầu hô hào tự do dân chủ. Họ đã biểu tình chống đối bao nhiêu lần trước tòa lãnh sự, toà đại sứ Trung cộng về HS/TS. Họ gây tiếng vang trong lòng dân tộc. Họ không có gì để mất để sợ, họ góp tinh thần ngọn gió làm người trong nước tạo nên bão mà cùng một lòng chống ngoại xâm. Đảng CSVN gây rối loại hàng ngũ dân tộc trong và ngoài nước chống Tàu là nhân tố bán nước.
Đảng CSVN có bao giờ bắt dân nằm mơ thấy đảng vì dân lo cho dân hay chỉ lo cho đảng vì đảng?
Trong lúc cái quốc hội diễn tuồng bầu bán thì khắp nước đảng phân công cho Mặt trận này, tổ chức kia song hành với báo tuyên giáo chụp mũ, đấu tố tất cả những ai không nằm trong danh sách đảng ra ứng cử. Trong lúc tại cái toà nhà cóc hội thay áo vua thì chính ngay cái thành phố đầy ma quái âm binh ấy lại đưa công an côn đồ mặc áo dân sự đi đánh đập bắt dân oan Cấn Thị Thêu vào đồn rồi lập biên bản gây rối trật tự như kiểu buộc tội người yêu nước Bùi Thị Minh Hằng. Làm người khác thú vật cọp beo không khi cướp sạch cuả dân không cho dân lên tiếng đòi lại, còn bắt dân bỏ tù. Có con chó nào sinh ra chỉ biết sủa cắn dân lành mà gọi là thương dân bằng những hình thức triệu tập ra đồn công an để rồi tra khảo ép buộc bức cung. QH đã và đang đặt chức vị vua quan áo mũ sau khi mua quan bán chức, rồi quan nào quan nấy to mõm phát ngôn dao to búa lớn vì dân vì nước. Thế thì tự do ở chỗ nào khi công an gởi giấy triệu tập Trịnh Bá Phương chỉ vì dùng FB cá nhân đăng các bài ý kiền cá nhân khác để phản biện lời ông trưởng đảng kêu gọi dân biết, dân kiểm tra, dân bàn trong mỗi lần ông ta đi tiếp xúc cử tri. Làm sao mở miệng chia sẻ quyền hành khi đấu tố LS Võ Văn Đôn và nhiều người tự ứng cử, triệu tập nhà văn Phạm Thành...
Bao nhiêu năm rồi cỏ mọc tràn mộ ông tướng Trần Độ, nhưng trước sau độc tài vẫn như cũ: Thơ “Về bầu cử “cuả tướng Trần Độ:
“Đảng tạo khuôn bằng sắt
Rất “tự do”, rất “dân chủ, khách quan”
Nhân danh Mặt trận Tổ quốc Việt Nam
Duyệt danh sách, đưa người ra ứng cử.
Thế là “nguyên khí hiền tài” xứ sở
Đảng loại bỏ đi, rất “khéo”, rất “tình”.
Các đại biểu đều đồng chí của mình
Chẳng ai dám chỉ danh, xung khắc.”
Tôi không thích làm người nước CHXHCNVN vì là nhà nước do đảng độc tài tự bầu tự bán lập ra, lại là nhà nước làm tay sai cho Trung cộng. Vậy để thoát vòng nô lệ nội xâm và ngoại xâm tôi phải làm gì? Câu hỏi dành sự trả lời cho 90 triệu dân đứng trước 4 triệu rưỡi đảng viên CS.
07.04.2016
Công an ngăn chặn Tòa lãnh sự Hoa Kỳ đến thăm cựu TNLT Trần Minh Nhật
Vào sáng ngày 07 tháng 4 năm 2016, nhà cầm quyền tỉnh Lâm Đồng ngăn chặn vị đại diện Tổng lãnh sự Hoa Kỳ ở Sài Gòn có buổi gặp với cựu Tù nhân lương tâm Trần Minh Nhật tại Đà Lạt, Lâm Đồng.
Đại diện Tòa Đại Sứ Anh và Úc chụp chung với gia đình Trần Minh Nhật
Trần Minh Nhật kể lại sự việc như sau: “Theo lịch hẹn thì sáng ngày 07/4/2016, tôi có buổi tiếp xúc và gặp gỡ với ông Garett Harkins và phái đoàn Tòa lãnh sự Hoa Kỳ tại Đà Lạt. Tuy nhiên, ngay từ tối hôm qua, nhà cầm quyền tỉnh Lâm Đồng đã huy động lực lượng công an, an ninh mặc thường phục đến canh giữ, ngăn cản tôi đi ra khỏi nhà. Nhà cầm quyền còn đổ đá lèn chắn ngang đường dẫn vào nhà tôi nhằm ngăn chặn xe cộ ra vào nhà tôi”.
Anh Minh Nhật cho biết thêm rằng phía Tòa lãnh sự Hoa Kỳ còn nhận được tin nhắn cảnh báo từ nhà cầm quyền là không nên đến khu vực gần nhà anh vì lý do an toàn.
Hiện tại, anh Trần Minh Nhật đang bị lực lượng công an, an ninh bao vây quanh nhà nên không thể đi ra khỏi nhà.
Nhà cầm quyền cho đổ đá chắn ngang lối vào nhà Trần Minh Nhật.
Trước đó, vào đêm 05/4/2016, khoảng 14 công an, an ninh mặc thường phục đứng trước cổng nhà của anh Minh Nhật là Trần Khắc Đạt, nơi Minh Nhật đang tạm trú để chửi bới, sách nhiễu, đe dọa. Anh Đạt cho biết: “Mấy hôm nay, nhà cầm quyền còn mượn nhà ông Trần Khắc Mai, trưởng thôn và ông Nguyễn Văn Hải để theo dõi mọi hoạt động nhà chúng tôi. Công an Lâm Hà liên tục dùng mọi thủ đoạn để tổ chức "đấu tố" nhằm cô lập và hãm hại gia đình chúng tôi.”
Kể từ ngày Trần Minh Nhật được nhà cầm quyền thả tự do sau 4 năm tù giam, nhà cầm quyền tỉnh Lâm Đồng liên tục sách nhiễu, đàn áp, đe dọa, đánh đập và triệt hại kinh tế, cũng như cô lập gia đình anh với những người xung quanh.
Vào ngày 18/3/2016, ông Graham Knight - đại diện Tòa đại sứ Anh Quốc và bà Rose McConnell – tòa lãnh sự Úc Đại Lợi cũng đã đến thăm gia đình Nhật ở huyện Lâm Hà để tìm hiểu những hậu quả mà chính quyền tỉnh Lâm Đồng đàn áp sách nhiễu gia đình anh trong thời gian qua.
04/06/2016 - 21:59
Ân Thiên / SBTN