TN-Chủ tịch UB Mặt trận Tổ quốc Việt Nam Nguyễn Thiện Nhân đã gửi thông tin đề nghị Chính Phủ làm rõ tình trạng dồn ứ cử nhân, thạc sĩ thất nghiệp tràn lan.
GS Nguyễn Minh Thuyết – nguyên Phó Chủ nhiệm UB Văn hóa giáo dục thanh niên thiếu niên và nhi đồng của Quốc hội chia sẻ: “Cử nhân, thạc sĩ thất nghiệp là chuyện hoàn toàn có thể hiểu được, bởi số lượng đào tạo quá lớn, vượt xa nhu cầu thị trường lao động hiện nay”. Điều này đã được ông – khi đó còn là đại biểu Quốc hội - đưa ra cảnh báo trong kỳ họp thứ 6 Quốc hội khóa XI năm 2004 khi tính toán rằng, mỗi năm cả nước chỉ cần từ 13.000 – 15.000 cử nhân.
Hơn nữa, để giải quyết đúng đắn vấn đề quy mô GDĐH, phải dựa vào ít nhất là ba tham số: Thứ nhất là nhu cầu nhân lực trong thời kỳ công nghiệp hoá, hiện đại hoá; Thứ hai là khả năng hiện tại của nền kinh tế; Thứ ba là khả năng của các trường ĐH.
Về nhu cầu nhân lực, cả nước ta lúc đó có khoảng 100 khu công nghiệp, khu chế xuất, thu hút được tối đa 500.000 lao động, trong đó chỉ cần từ 5 - 7% cán bộ có trình độ đại học, 8% cán bộ có trình độ cao đẳng, 60% công nhân kỹ thuật, còn lại là lao động phổ thông.
Giả sử mỗi năm có thêm 10 khu công nghiệp, khu chế xuất và có 10% cán bộ trình độ ĐH, CĐ về hưu cần được thay thế thì chỉ cần đào tạo thêm theo cấp số cộng mỗi năm khoảng 13.000 đến 15.000 cán bộ là đủ, nhưng ngay tại thời điểm đó mỗi năm các trường ĐH và CĐ cả nước đã cho ra trường trên 200.000 người (hiện nay là 400.000 người)”.
GS Thuyết phân tích, về trình độ phát triển kinh tế, năm 2004, nước ta đứng vào hàng thứ 130/175 nước được xếp hạng. Tỉ lệ doanh nghiệp trên số dân của nước ta là 1 doanh nghiệp/800 dân; tỉ lệ tương ứng của Trung Quốc là 1/200; Hoa Kỳ là 1/10; Singapore là 1/4. Trong khi đó, tỉ lệ sinh viên ĐH, CĐ trên số dân của nước ta đã vượt mức trung bình của thế giới và của cả Trung Quốc (Việt Nam: 129 SV/10.000 dân; toàn cầu: 100/10.000; Trung Quốc: 125/10.000).
Về khả năng của các trường ĐH, tỷ lệ giảng viên/sinh viên ở nước ta là 1/28 (mới chỉ tính SV chính quy, còn nếu tính cả các loại hình đào tạo khác thì có trường tỷ lệ GV/SV lên tới 1/40), trong khi ở các nước phát triển, tỉ lệ này là 1/15 hoặc 1/20. Đầu tư cho giáo dục theo đầu người của nước ta thấp hơn Singapore 16,7 lần, thấp hơn Malaysia 13,5 lần, thấp hơn Thái lan 6,6 lần... trong đó, đầu tư cho khu vực ĐH chỉ bằng 10,2 % tổng đầu tư cho giáo dục.
Đáng tiếc, những cảnh báo như vậy đã không được quan tâm. Thậm chí, từ sau kỳ họp đó cho đến năm 2010, quy mô GD-ĐH phát triển ồ ạt, với tốc độ cứ nửa tháng ra đời 1 trường, trong đó hầu hết các trường mới thành lập đều không đảm bảo điều kiện đào tạo.
Đáng nói hơn là lượng thạc sĩ thất nghiệp ngày càng lớn. Cử nhân ra trường có thể chấp nhận đi làm việc chân tay, nhưng thạc sĩ có mấy ai chấp nhận điều này? Ngoài ra, nhiều cử nhân ra trường, do loay hoay không xin được việc nên đành tiếp tục học luôn cao học cho... được việc, sau đó tính tiếp. Lượng thạc sĩ ngày càng dư thừa, là điều chẳng có gì khó hiểu.
Ở một khía cạnh khác, GS-TSKH Nguyễn Xuân Hãn (ĐH Quốc gia Hà Nội) cho rằng, nguồn nhân lực dư thừa với số lượng lớn đặt ra câu hỏi lớn cho chất lượng giáo dục hiện nay. Vấn đề "thầy nhiều hơn thợ" được đặt ra khá bức xúc từ rất lâu nhưng chưa có giải pháp thỏa đáng, bởi thiếu hẳn chiến lược giáo dục bài bản, có tính toán hợp lý. “Mỗi năm số sinh viên ra trường thì nhiều, trong khi công nhân có tay nghề luôn thiếu thì không đào tạo.
Các trường ĐH, CĐ mọc lên quá nhiều, chất lượng đào tạo thì thấp. Những bức xúc này, ngành giáo dục phải đặt ra và giải quyết triệt để, nếu không muốn tiếp tục để nguồn nhân lực cử nhân, thạc sĩ bị dồn ứ ngày càng nhiều” – GS Nguyễn Xuân Hãn cho biết.
Hiện nay, “bằng cấp đang bị xã hội hóa Bằng cấp đang bị xã hội hóa, quy trình đào tạo và cấp bằng ở nhiều nơi dễ dãi, cho nên mới xảy ra thực trạng “bằng cấp cao nhưng năng lực thấp”, đó là nguyên nhân dẫn tới tỷ lệ sinh viên tốt nghiệp đại học thất nghiệp ngày càng tăng cao. Tâm lý sính bằng cấp của nhiều người Việt xuất phát từ cơ chế hành chính bao cấp, xin cho, đa phần các gia đình cũng muốn con em có tấm bằng rồi nhét vào một cơ quan nhà nước, nghiễm nhiên thành “công chức”. Và để có được chức Phó phòng hay Trưởng phòng ở nhiều cơ quan nhà nước thì họ lại phải cố lấy được bằng Thạc sĩ, thậm chí cao hơn nữa. Tâm lý sính bằng cấp đang khiến Việt Nam bị tụt hậu.
“Khi tuyển dụng một người, tôi không cần biết anh học trường nào, bằng cấp gì, mà tôi chỉ cần biết anh làm được gì hay không? Nhiều cử nhân, thạc sĩ có bằng đỏ, yêu cầu nhà tuyển dụng phải trả lương trên 20 triệu đồng/tháng. Tôi hỏi bạn có đủ năng lực để kiếm lợi nhuận 20 triệu/tháng về cho Cty không thì bạn lại im lặng...
“Việc hàng ngàn cử nhân, kỹ sư, thạc sĩ thất nghiệp là hệ quả của việc phân luồng, hướng nghiệp cho học sinh kém hiệu quả. Bên cạnh đó, vấn đề việc làm của sinh viên sau khi tốt nghiệp phụ thuộc nhiều ở sinh viên, tấm bằng chỉ là khởi đầu.
Chỉ dựa vào tấm bằng, lại thiếu kỹ năng hoặc thái độ chưa tốt thì hành trình tìm việc sẽ rất dài" - ông Trần Anh Tuấn – Phó Giám đốc Trung tâm Dự báo nhu cầu nhân lực và thông tin thị trường lao động TPHCM - nhận xét.
Thứ năm, 22/5/2014 9:02 GMT+7
PV
Wednesday, May 21, 2014
Đại sứ TQ ở Mỹ công kích Việt Nam
Trung Quốc bác bỏ đòi hỏi rút giàn khoan HD-981
Đại sứ Trung Quốc ở Mỹ công kích Việt Nam trong vụ giàn khoan trên Biển Đông trong dấu hiệu cho thấy Bắc Kinh không nhượng bộ.
Việt Nam và Trung Quốc đang căng thẳng vì vụ giàn khoan HD-981 mà Trung Quốc hạ đặt tại khu vực biển Hoàng Sa.
Trả lời đài Mỹ CNN hôm 20/5, Đại sứ Trung Quốc tại Mỹ Thôi Thiên Khải nói công ty Trung Quốc hoạt động “tại vùng biển cách đảo Trung Quốc 17 hải lý, trong khi vùng biển này cách bờ biển Việt Nam 150 hải lý”.
“Thứ hai, đây là giàn khoan duy nhất của chúng tôi tại khu vực này. Nhưng Việt Nam đang có hơn 30 giàn khoan, đều nằm trong khu vực tranh chấp. Giàn khoan duy nhất của chúng tôi nằm ở vùng biển không hề có tranh chấp.”
Đại sứ Thôi nói tiếp: “Thứ ba, chúng tôi chỉ có tàu chính phủ và dân sự tại đó, nhưng Việt Nam có tàu quân sự, tàu vũ trang, đây là sự thật.”
Ông Thôi Thiên Khải cũng nhắc về các vụ bạo động ở Việt Nam.
“Họ tấn công các công ty nước ngoài, đốt nhà máy, giết người vô tội. Những gì đang xảy ra ở Việt Nam cũng cùng bản chất như những gì đang xảy ra trên biển,” Đại sứ Trung Quốc lớn tiếng.
Trong cuộc phỏng vấn dài trên CNN, ông Thôi Thiên Khải cũng nhắc lại các hòn đảo trên biển Hoa Đông, mà Bắc Kinh gọi là Điếu Ngư còn Nhật Bản gọi là Senkaku, là “lãnh thổ vốn có của Trung Quốc”.
Đại sứ Trung Quốc cũng kêu gọi Tổng thống Mỹ Barack Obama xem lại chiến lược lược tái cân bằng ở châu Á -Thái Bình Dương.
“Mấu chốt của chiến lược tái cân bằng là duy trì quan hệ tốt đẹp với mỗi quốc gia trong khu vực châu Á-Thái Bình Dương, nhất là với Trung Quốc.”
Chính phủ Việt Nam cho biết đã 20 lần yêu cầu Trung Quốc rút giàn khoan.
Tuy vậy đến nay không có dấu hiệu cho thấy Trung Quốc nhượng bộ.
Truyền thông, ngoại giao
Gặp Bộ trưởng Quốc phòng Việt Nam Phùng Quang Thanh ở Miến Điện hôm 20/5, Bộ trưởng Quốc phòng Trung Quốc phê phán Việt Nam.
Ông Thường Vạn Toàn nói Việt Nam “không nên đã sai lại càng sai, trở thành sai lầm lớn”.
Trên mặt truyền thông, đại biện lâm thời Sứ quán Trung Quốc ở Indonesia có bài đăng trên báo Indonesia Jakarta Post để biện hộ cho Trung Quốc.
Ông Lưu Hồng Dương nói quần đảo Tây Sa (tên Trung Quốc dùng để chỉ Hoàng Sa) là “lãnh thổ vốn vẫn thuộc về Trung Quốc”.
“Vị trí của các đảo đã được cộng đồng quốc tế, kể cả Việt Nam, công khai thừa nhận trong nhiều thập niên từ Thế chiến Hai.
“Trong tuyên bố ngày 14/9/1958 thay mặt chính phủ Việt Nam, Thủ tướng Việt Nam khi đó, Phạm Văn Đồng, công khai thừa nhận quần đảo Tây Sa và các đảo khác ở Nam Hải là lãnh thổ Trung Quốc.”
Ông Lưu Hồng Dương cáo buộc “việc chính phủ Việt Nam gần đây thay đổi và từ chối công nhận Tây Sa là của Trung Quốc thật vô cùng gây sốc”.
Đánh giá vận động ngoại giao – truyền thông của Trung Quốc, một nhà báo Việt Nam lo ngại “các đại diện Việt Nam ở nước ngoài cho đến nay không thấy động tĩnh gì”.
Ông Nguyễn Vạn Phú, Tổng thư ký tòa soạn Thời báo Kinh tế Sài Gòn, viết trên Facebook rằng “hệ thống truyền thông của chúng ta lại loay hoay với những màn rất xưa cũ”.
“Cửa sổ thông tin thường hé ra rồi khép lại rất nhanh. Nếu không tận dụng thì cơ hội khó quay trở lại,” ông Phú lo ngại
09:52 GMT - thứ tư, 21 tháng 5, 2014
http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/2014/05/140521_china_ambassador_oil_rig.shtml
Dưới lớp tro tàn
S.T.T.D Tưởng Năng Tiến
2014-05-21
Một công ty ở Bình Dương sau bạo động.-Courtesy Người Việt
"Rất lấy làm tiếc"
“Cùng với các tổ chức Xã Hội Dân Sự khác, Lao Động Việt cần phải được công khai hoạt động tại VN để hướng dẫn cho công nhân, từng bước thành lập các nghiệp đoàn của mình.” - Trần Ngọc Thành (Chủ Tịch Liên Đoàn Lao Động Việt Tự Do).
Báo Người Việt, số phát hành vào ngày 14 tháng 5 năm 2014, có phóng sự (“Đến Bình Dương Sau Ngày Công Nhân Biểu Tình Bạo Động”) của ký giả Phùng Thức – gửi từ Việt Nam – với bức ảnh đính kèm, cùng với ghi chú: Những biểu ngữ đơn sơ và đống tro tàn bạo động đêm 13 tháng 5 của công nhân Bình Dương.
Hai hôm sau (xem chừng “đống tro tàn” đã nguội) nên cũng trên diễn đàn này, lại có bản tin ngắn, với sự “khẳng định” (nghe) chắc như bắp của một quan chức cao cấp của Việt Nam:
“Ông Bùi Quang Vinh, Bộ trưởng Kế hoạch - Đầu tư đã ký một văn bản gửi các sứ quán, các hiệp hội doanh nghiệp ngoại quốc, khẳng định: Bạo động trong thời gian vừa qua là tự phát và có yếu tố kích động. Nhà cầm quyền Hà Nội “rất lấy làm tiếc” và đã triển khai các biện pháp để ngăn chặn ngay lập tức các hành động bạo động, bảo đảm điều đó sẽ không tái diễn.”
Dân Việt vốn can đảm, và tôi cũng đã có hân hạnh quen biết rất nhiều người rất gan dạ nhưng chưa thấy ai “liều lĩnh” cỡ như nhân vật Bùi Quang Vinh này:
“Nhà cầm quyền Hà Nội ‘rất lấy làm tiếc’ và đã triển khai các biện pháp để ngăn chặn ngay lập tức các hành động bạo động, bảo đảm điều đó sẽ không tái diễn.”
Ông Bộ Trưởng – rõ ràng – đánh giá hơi quá cao về khả năng đàn áp của “nhà cầm quyền Hà Nội,” và dường như không biết gì ráo trọi về đời sống của giới công nhân Việt Nam hiện nay. Để rộng đương dư luận, xin xem qua đôi lời tâm sự của một độc giả (có bút danh là Rùa Vàng) đăng trên blog Hiệu Minh – vào hôm 13 tháng 5 vừa qua:
“Rùa làm việc tại công ty D.A gia công đồ gỗ xuất khẩu cho Plantation Grown Timbers của Úc, ông chủ lâu lâu xuống xưởng một lần, lần nào ông xuống lại nổi cơn lôi đình, quát mắng, chửi bới lung tung vì những lý do hết sức lãng xẹt. Một hôm ông ta chửi một công nhân có kinh nghiệm 10 năm làm gỗ, sau 30 phút lăng mạ ông ta đuổi việc người công nhân đó luôn. Gần như ko có ai trong số khoảng 150 người từ quản đốc đến công nhân không bị chửi.
Buổi sáng khi mặt trời còn đang bận tiễn chân chú Cua rời WB, thì ở Bình Dương công nhân đã lò mò thức dậy đi làm, tối mặt trời lặn lâu lắm rồi họ mới về nhà. Trên đường về ghé qua chợ đêm mua đại cái gì đó rồi nấu cơm, ăn uống tắm giặt nữa là đến 21h. Trong nhà ko ti vi, báo chí và chẳng có đồ đạc gì có giá trị, ngoài mấy chiếc xe đạp, một nồi cơm điện, một bếp ga mini, một bình nước lọc. Đời sống công nhân đơn điệu và buồn tẻ một cách kinh ngạc. Chỉ lâu lắm mới có một đoàn pê đê đến biểu diễn ở ven KCN họ mới có dịp kéo nhau đi chơi.
Về lương, em mới vào làm lương 870.000đ một tháng, ngày nào cũng tăng ca đến 20h tối mới về và làm 4 chủ nhật, tiền công tháng đầu tiên em kiếm đc 1.200.000đ. Tháng thứ 2 lương cơ bản sẽ lên 960.000 ngàn, những tưởng tháng này kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng tháng đó giám đốc kêu công ty lỗ nay giảm lương, ai muốn làm thì làm không làm thì thôi, vậy là tháng thứ hai em cũng chỉ kiếm đc 1.200.000 ngàn.”
Số tiền lương quá khiêm tốn, như trên, đã khiến nhiều người phải trải qua những cảnh đời vô cùng nghiệt ngã:
“Tôi lấy vợ được 4 năm rồi. Cô ấy là người ở vùng núi Vĩnh Cửu (Đồng Nai), làm chung công ty với nhau. Vẫn biết đời sống khó khăn nên hai người chỉ biết nương nhau mà sống. Từ hồi bé Trà My ra đời, cuộc sống của hai vợ chồng càng cơ cực hơn nữa vì nhiều chi phí phải dành cho con như tiền sữa, tiền bột, tiền quần áo, đồ dùng cho trẻ… mà vợ thì phải nghỉ làm ở nhà trông con. Khi bé được đúng 1 tuổi, vợ chồng đành phải gửi con ở nhà trẻ tự phát gần khu trọ để đi làm chứ một mình tôi lo không xuể. Mấy ngày đầu, bé xa cha mẹ nên khóc suốt, lại không ăn uống gì nên người cứ lả đi, rồi ốm.
Thế là lại xin nghỉ, cả hai đưa con đi Bệnh viện Nhi đồng 1 dưới quận 10 mà cả nhà chỉ còn hơn 600 ngàn đồng. Vừa đợi khám bệnh cho con, vừa lo lắng không biết có đủ tiền hay không nữa. Thấy vậy, cả hai chỉ biết quay đi, nhìn con mà rơi nước mắt. Như hiểu được nỗi lòng của vợ chồng tôi, có một bác bán cà phê cóc ở cổng bệnh viện bảo, nếu thiếu tiền khám bệnh cho con thì cứ sang bên Bệnh viện Chợ Rẫy mà bán máu kiếm tiền, dễ lắm.
Hỏi kỹ ra mới biết, mỗi lần đi bán máu như vậy thu được gần 500 ngàn đồng mà cũng không ảnh hưởng gì tới sức khỏe của người bán. (Khánh Hoà, “Nghiệt Ngã Phận Đời Làm Công Nhân,” báo Dân Việt 16 tháng 02 năm 2014).
Bán máu, tuy thế, vẫn chưa phải là bước đường cùng. Đôi lúc, không ít nữ công nhân còn phải bán dâm để sinh tồn – theo tường thuật của ký giả Nguyễn Bay, báo Tuổi Trẻ Online:
Khu nhà trọ nam công nhân rách nát gần cổng Khu công nghiệp Tân Tạo-Courtesy N.B.
“Một ngọn đèn dầu, cái giỏ nhựa đựng đồ nghề đấm bóp, giác hơi, chiếu cói, gối hoa trải sẵn hoặc chỉ là một tấm áo mưa. Thợ giác hơi quanh KCN Tân Tạo đa số là nữ với các ‘chiếu’ trên vỉa hè, ven đường, thậm chí chỉ một mô đất giữa ruộng; hoạt động từ 18g30 đến 3-4 giờ sáng...”
“Gần một năm nay, các ‘chiếu’ giác hơi ngày một dài thêm hàng cây số (đường đi Long An, An Sương). Lúp xúp trong bụi cây, bờ cỏ, chúng tôi nhận ra nhiều thợ vốn là công nhân... Những khi tan ca, họ lẫn vào dòng thợ ‘chào hàng’.... Tiền công 10.000 - 15.000 đồng/lần, bằng nửa ngày công .. làm thợ.”
Dẫy chiếu “ngày một dài thêm” vì vật giá mỗi lúc một tăng mà đồng lương thì không. Lương bổng công nhân Việt Nam không thể nào nâng cao hơn vì những người lãnh đạo ở xứ sở này đã lựa chọn một … quốc sách thấp – theo lời ông Hồ Xuân Lâm, trưởng phòng quản lý lao động các khu chế xuất - khu công nghiệp TP.HCM:
“Chúng tôi đã có cuộc họp với Hiệp hội Doanh nghiệp Đài Loan và tư vấn cho họ hãy trả lương cao hơn để tránh đình công. Họ nói là rất muốn trả cao hơn nhưng không thể vì quy định lương của Chính phủ Việt Nam quá thấp, các đối tác nước ngoài dựa vào đó kềm giá đơn hàng nên có muốn cũng không thể tăng hơn được”.
Chạy đua tri thức và kỹ thuật?
Từ nhiều năm trước Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên đã đưa ra một nhận định rất buồn:
“Việt Nam đã bỏ cuộc trong cuộc chạy đua tri thức và kỹ thuật, hoạt động kinh tế chỉ còn tập trung trong các ngành đòi hỏi những kỹ năng thấp (đồ gỗ, may mặc, giầy dép, thực phẩm …). Những sản phẩm này đang bị cạnh tranh rất gay gắt từ những quốc gia chậm tiến sẵn sàng chấp nhận đồng lương rẻ mạt.”
Tôi còn không tin rằng giới lãnh đạo Việt Nam đã từng có lúc cố gắng (trước khi bỏ cuộc) “chạy đua tri thức và kỹ thuật” với những quốc gia lân cận. Bằng chứng là hiện nay chúng ta vẫn chưa tự làm nổi cái đinh vít cho ra cái đinh vít – theo như tường thuật của ký giả Quang Đông, báo Tiền Phong!
Mọi chủ trương lớn của Đảng và Nhà Nước đều thiển cận (theo kiểu mì ăn liền) nên chỉ chuyên chú vào việc khai thác ngay mọi tài nguyên thô sẵn có, cũng như nhân nguồn lực rẻ mạt của công nhân – kể cả lao động nước ngoài – để “vét” cho thật nhiều và thật nhanh thôi.
Người bị vơ vét – lúc cần mua một cái toa thuốc cho con khi đau ốm, hay một món tiền nhỏ gửi cho bố mẹ già ở quê nhà – phải đi bán máu, hoặc bán dâm. Kẻ có quyền vơ vét thì mua được mọi thứ.
Họ mua “rau sạch ở Thiên Đường Xanh; đồ Tây lấy ở cửa sau khách sạn Sofitel ; bánhngọt ở L’Indochine ; bánh bao hiệu Tâm Tâm, bánh mì ở Hilton cạnh Nhà hát lớn ; đường, dấm, muối, xì dầu và gạo Thái Lan ở Westside, ốc lại lên tận Tây Hồ, còn đồ khô đến chợ Hàng Bè...” – theo như lời của nhà văn Phạm Thị Hoài.
Họ cũng có thể thưởng thức những tách cà phê hay những tô phở trị giá (cỡ)... nửa triệu đồng, tương đương với tiền lương hàng tuần của một công nhân!
Tôi không tin rằng hiện trạng chênh lệch bất công này sẽ kéo dài được mãi. Tôi cũng không nghĩ rằng những đống tro tàn sau những đám cháy vì bạo loạn ở Bình Dương đã hoàn toàn nguội lạnh, và nhà đương cuộc Hà Nội vẫn cứ có khả năng “triển khai các biện pháp để ngăn chặn ngay lập tức các hành động bạo động, bảo đảm điều đó sẽ không tái diễn ” – như lời hứa hẹn của ông Bộ Trưởng Kế hoạch / Đầu Tư, vào hôm 16 tháng 5 vừa qua.
Bên dưới lớp tro tàn hiện nay (e) vẫn còn những hòn than vẫn đang âm ỉ cháy. Trong tương lai gần không cần đến cái một giàn khoan dầu, một cái “tầu lạ” xuất hiện ở lãnh hải Việt Nam (hay sự kích động của bất cứ “kẻ xấu” nào) mà chỉ cần một cơn gió thoảng cũng vẫn có thể bùng lên những ngọn lửa bạo loạn ở rất nhiều nơi.
Hơn mười năm trước tướng Trần Độ đã có lời cảnh báo:”Đổi mới hay là chết.” Dường như, giới lãnh đạo Việt Nam hiện nay vẫn chưa thức tỉnh!
S.T.T.D Tưởng Năng Tiến, 21/05/2014
*Nội dung bài viết không phản ảnh quan điểm của RFA.
http://www.rfa.org/vietnamese/blog/tuong-nang-tien-blog-0521-05212014105035.html
2014-05-21
Một công ty ở Bình Dương sau bạo động.-Courtesy Người Việt
"Rất lấy làm tiếc"
“Cùng với các tổ chức Xã Hội Dân Sự khác, Lao Động Việt cần phải được công khai hoạt động tại VN để hướng dẫn cho công nhân, từng bước thành lập các nghiệp đoàn của mình.” - Trần Ngọc Thành (Chủ Tịch Liên Đoàn Lao Động Việt Tự Do).
Báo Người Việt, số phát hành vào ngày 14 tháng 5 năm 2014, có phóng sự (“Đến Bình Dương Sau Ngày Công Nhân Biểu Tình Bạo Động”) của ký giả Phùng Thức – gửi từ Việt Nam – với bức ảnh đính kèm, cùng với ghi chú: Những biểu ngữ đơn sơ và đống tro tàn bạo động đêm 13 tháng 5 của công nhân Bình Dương.
Hai hôm sau (xem chừng “đống tro tàn” đã nguội) nên cũng trên diễn đàn này, lại có bản tin ngắn, với sự “khẳng định” (nghe) chắc như bắp của một quan chức cao cấp của Việt Nam:
“Ông Bùi Quang Vinh, Bộ trưởng Kế hoạch - Đầu tư đã ký một văn bản gửi các sứ quán, các hiệp hội doanh nghiệp ngoại quốc, khẳng định: Bạo động trong thời gian vừa qua là tự phát và có yếu tố kích động. Nhà cầm quyền Hà Nội “rất lấy làm tiếc” và đã triển khai các biện pháp để ngăn chặn ngay lập tức các hành động bạo động, bảo đảm điều đó sẽ không tái diễn.”
Dân Việt vốn can đảm, và tôi cũng đã có hân hạnh quen biết rất nhiều người rất gan dạ nhưng chưa thấy ai “liều lĩnh” cỡ như nhân vật Bùi Quang Vinh này:
“Nhà cầm quyền Hà Nội ‘rất lấy làm tiếc’ và đã triển khai các biện pháp để ngăn chặn ngay lập tức các hành động bạo động, bảo đảm điều đó sẽ không tái diễn.”
Ông Bộ Trưởng – rõ ràng – đánh giá hơi quá cao về khả năng đàn áp của “nhà cầm quyền Hà Nội,” và dường như không biết gì ráo trọi về đời sống của giới công nhân Việt Nam hiện nay. Để rộng đương dư luận, xin xem qua đôi lời tâm sự của một độc giả (có bút danh là Rùa Vàng) đăng trên blog Hiệu Minh – vào hôm 13 tháng 5 vừa qua:
“Rùa làm việc tại công ty D.A gia công đồ gỗ xuất khẩu cho Plantation Grown Timbers của Úc, ông chủ lâu lâu xuống xưởng một lần, lần nào ông xuống lại nổi cơn lôi đình, quát mắng, chửi bới lung tung vì những lý do hết sức lãng xẹt. Một hôm ông ta chửi một công nhân có kinh nghiệm 10 năm làm gỗ, sau 30 phút lăng mạ ông ta đuổi việc người công nhân đó luôn. Gần như ko có ai trong số khoảng 150 người từ quản đốc đến công nhân không bị chửi.
Buổi sáng khi mặt trời còn đang bận tiễn chân chú Cua rời WB, thì ở Bình Dương công nhân đã lò mò thức dậy đi làm, tối mặt trời lặn lâu lắm rồi họ mới về nhà. Trên đường về ghé qua chợ đêm mua đại cái gì đó rồi nấu cơm, ăn uống tắm giặt nữa là đến 21h. Trong nhà ko ti vi, báo chí và chẳng có đồ đạc gì có giá trị, ngoài mấy chiếc xe đạp, một nồi cơm điện, một bếp ga mini, một bình nước lọc. Đời sống công nhân đơn điệu và buồn tẻ một cách kinh ngạc. Chỉ lâu lắm mới có một đoàn pê đê đến biểu diễn ở ven KCN họ mới có dịp kéo nhau đi chơi.
Về lương, em mới vào làm lương 870.000đ một tháng, ngày nào cũng tăng ca đến 20h tối mới về và làm 4 chủ nhật, tiền công tháng đầu tiên em kiếm đc 1.200.000đ. Tháng thứ 2 lương cơ bản sẽ lên 960.000 ngàn, những tưởng tháng này kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng tháng đó giám đốc kêu công ty lỗ nay giảm lương, ai muốn làm thì làm không làm thì thôi, vậy là tháng thứ hai em cũng chỉ kiếm đc 1.200.000 ngàn.”
Số tiền lương quá khiêm tốn, như trên, đã khiến nhiều người phải trải qua những cảnh đời vô cùng nghiệt ngã:
“Tôi lấy vợ được 4 năm rồi. Cô ấy là người ở vùng núi Vĩnh Cửu (Đồng Nai), làm chung công ty với nhau. Vẫn biết đời sống khó khăn nên hai người chỉ biết nương nhau mà sống. Từ hồi bé Trà My ra đời, cuộc sống của hai vợ chồng càng cơ cực hơn nữa vì nhiều chi phí phải dành cho con như tiền sữa, tiền bột, tiền quần áo, đồ dùng cho trẻ… mà vợ thì phải nghỉ làm ở nhà trông con. Khi bé được đúng 1 tuổi, vợ chồng đành phải gửi con ở nhà trẻ tự phát gần khu trọ để đi làm chứ một mình tôi lo không xuể. Mấy ngày đầu, bé xa cha mẹ nên khóc suốt, lại không ăn uống gì nên người cứ lả đi, rồi ốm.
Thế là lại xin nghỉ, cả hai đưa con đi Bệnh viện Nhi đồng 1 dưới quận 10 mà cả nhà chỉ còn hơn 600 ngàn đồng. Vừa đợi khám bệnh cho con, vừa lo lắng không biết có đủ tiền hay không nữa. Thấy vậy, cả hai chỉ biết quay đi, nhìn con mà rơi nước mắt. Như hiểu được nỗi lòng của vợ chồng tôi, có một bác bán cà phê cóc ở cổng bệnh viện bảo, nếu thiếu tiền khám bệnh cho con thì cứ sang bên Bệnh viện Chợ Rẫy mà bán máu kiếm tiền, dễ lắm.
Hỏi kỹ ra mới biết, mỗi lần đi bán máu như vậy thu được gần 500 ngàn đồng mà cũng không ảnh hưởng gì tới sức khỏe của người bán. (Khánh Hoà, “Nghiệt Ngã Phận Đời Làm Công Nhân,” báo Dân Việt 16 tháng 02 năm 2014).
Bán máu, tuy thế, vẫn chưa phải là bước đường cùng. Đôi lúc, không ít nữ công nhân còn phải bán dâm để sinh tồn – theo tường thuật của ký giả Nguyễn Bay, báo Tuổi Trẻ Online:
Khu nhà trọ nam công nhân rách nát gần cổng Khu công nghiệp Tân Tạo-Courtesy N.B.
“Một ngọn đèn dầu, cái giỏ nhựa đựng đồ nghề đấm bóp, giác hơi, chiếu cói, gối hoa trải sẵn hoặc chỉ là một tấm áo mưa. Thợ giác hơi quanh KCN Tân Tạo đa số là nữ với các ‘chiếu’ trên vỉa hè, ven đường, thậm chí chỉ một mô đất giữa ruộng; hoạt động từ 18g30 đến 3-4 giờ sáng...”
“Gần một năm nay, các ‘chiếu’ giác hơi ngày một dài thêm hàng cây số (đường đi Long An, An Sương). Lúp xúp trong bụi cây, bờ cỏ, chúng tôi nhận ra nhiều thợ vốn là công nhân... Những khi tan ca, họ lẫn vào dòng thợ ‘chào hàng’.... Tiền công 10.000 - 15.000 đồng/lần, bằng nửa ngày công .. làm thợ.”
Dẫy chiếu “ngày một dài thêm” vì vật giá mỗi lúc một tăng mà đồng lương thì không. Lương bổng công nhân Việt Nam không thể nào nâng cao hơn vì những người lãnh đạo ở xứ sở này đã lựa chọn một … quốc sách thấp – theo lời ông Hồ Xuân Lâm, trưởng phòng quản lý lao động các khu chế xuất - khu công nghiệp TP.HCM:
“Chúng tôi đã có cuộc họp với Hiệp hội Doanh nghiệp Đài Loan và tư vấn cho họ hãy trả lương cao hơn để tránh đình công. Họ nói là rất muốn trả cao hơn nhưng không thể vì quy định lương của Chính phủ Việt Nam quá thấp, các đối tác nước ngoài dựa vào đó kềm giá đơn hàng nên có muốn cũng không thể tăng hơn được”.
Chạy đua tri thức và kỹ thuật?
Từ nhiều năm trước Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên đã đưa ra một nhận định rất buồn:
“Việt Nam đã bỏ cuộc trong cuộc chạy đua tri thức và kỹ thuật, hoạt động kinh tế chỉ còn tập trung trong các ngành đòi hỏi những kỹ năng thấp (đồ gỗ, may mặc, giầy dép, thực phẩm …). Những sản phẩm này đang bị cạnh tranh rất gay gắt từ những quốc gia chậm tiến sẵn sàng chấp nhận đồng lương rẻ mạt.”
Tôi còn không tin rằng giới lãnh đạo Việt Nam đã từng có lúc cố gắng (trước khi bỏ cuộc) “chạy đua tri thức và kỹ thuật” với những quốc gia lân cận. Bằng chứng là hiện nay chúng ta vẫn chưa tự làm nổi cái đinh vít cho ra cái đinh vít – theo như tường thuật của ký giả Quang Đông, báo Tiền Phong!
Mọi chủ trương lớn của Đảng và Nhà Nước đều thiển cận (theo kiểu mì ăn liền) nên chỉ chuyên chú vào việc khai thác ngay mọi tài nguyên thô sẵn có, cũng như nhân nguồn lực rẻ mạt của công nhân – kể cả lao động nước ngoài – để “vét” cho thật nhiều và thật nhanh thôi.
Người bị vơ vét – lúc cần mua một cái toa thuốc cho con khi đau ốm, hay một món tiền nhỏ gửi cho bố mẹ già ở quê nhà – phải đi bán máu, hoặc bán dâm. Kẻ có quyền vơ vét thì mua được mọi thứ.
Họ mua “rau sạch ở Thiên Đường Xanh; đồ Tây lấy ở cửa sau khách sạn Sofitel ; bánhngọt ở L’Indochine ; bánh bao hiệu Tâm Tâm, bánh mì ở Hilton cạnh Nhà hát lớn ; đường, dấm, muối, xì dầu và gạo Thái Lan ở Westside, ốc lại lên tận Tây Hồ, còn đồ khô đến chợ Hàng Bè...” – theo như lời của nhà văn Phạm Thị Hoài.
Họ cũng có thể thưởng thức những tách cà phê hay những tô phở trị giá (cỡ)... nửa triệu đồng, tương đương với tiền lương hàng tuần của một công nhân!
Tôi không tin rằng hiện trạng chênh lệch bất công này sẽ kéo dài được mãi. Tôi cũng không nghĩ rằng những đống tro tàn sau những đám cháy vì bạo loạn ở Bình Dương đã hoàn toàn nguội lạnh, và nhà đương cuộc Hà Nội vẫn cứ có khả năng “triển khai các biện pháp để ngăn chặn ngay lập tức các hành động bạo động, bảo đảm điều đó sẽ không tái diễn ” – như lời hứa hẹn của ông Bộ Trưởng Kế hoạch / Đầu Tư, vào hôm 16 tháng 5 vừa qua.
Bên dưới lớp tro tàn hiện nay (e) vẫn còn những hòn than vẫn đang âm ỉ cháy. Trong tương lai gần không cần đến cái một giàn khoan dầu, một cái “tầu lạ” xuất hiện ở lãnh hải Việt Nam (hay sự kích động của bất cứ “kẻ xấu” nào) mà chỉ cần một cơn gió thoảng cũng vẫn có thể bùng lên những ngọn lửa bạo loạn ở rất nhiều nơi.
Hơn mười năm trước tướng Trần Độ đã có lời cảnh báo:”Đổi mới hay là chết.” Dường như, giới lãnh đạo Việt Nam hiện nay vẫn chưa thức tỉnh!
S.T.T.D Tưởng Năng Tiến, 21/05/2014
*Nội dung bài viết không phản ảnh quan điểm của RFA.
http://www.rfa.org/vietnamese/blog/tuong-nang-tien-blog-0521-05212014105035.html
“Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách”
Lê Thắng (Danlambao) - Giặc đang dàn quân nơi biên ải. Giặc đang dàn quân khắp các bờ biển quê hương. Giặc đã bố trí quân ngay trên khắp các miền đất nước. Giặc đang ngồi im lặng ở Bắc Bộ phủ.
Có người hỏi rằng liệu Tàu Cộng có tấn công không? Có người hỏi rằng mất nước chưa? Có người nói rằng nước mất từ lâu vì trên đầu đồng bào ta chỉ có Thái thú, ngụy quyền. Có người nói rằng nước chưa mất vì còn đây những đứa con của Mẹ trong cơn sơn hà nguy biến.
Những gì sắp xảy ra:
Với số lượng quân đội to lớn đang được di chuyển đến vùng biên giới Trung - Việt, số lượng tàu chiến đang ở ngoài hải phận Việt Nam, một trận thư hùng có thể xảy ra nay mai và hậu quả sẽ rất đau thương cho dân Việt.
Trên đường tiến quân của Tàu Cộng:
Tàu Cộng sẽ ra tay tàn sát dã man dân ta trên đường tiến quân để kết thúc sớm giấc mộng xâm lược. Sự tàn sát nhắm vào tất cả mọi người, từ những người lính Quân đội Nhân Dân Việt Nam đến công an, hay cả những người dân vô tội, tay không tấc sắt và trẻ em, người già như những gì từng xảy ra trong Tết Mật Thân tại Huế 1968.
Đối với dân họ, họ còn chưa thương tiếc thì làm sao họ thương tiếc dân ta. Tháng 6/1989, khi sinh viên Trung Cộng biểu tình đòi dân chủ ở Thiên An Môn, họ đã cho quân đội đến tàn sát. Lúc đó, Đặng Tiểu Bình nói rằng chết một triệu người cũng không sao. Nhờ có một người bí mật ngăn chận xe tăng nên sự tàn sát bị ngưng lại. Tuy nhiên, hơn 2000 sinh viên đã thiệt mạng và 7000 – 10,000 người bị thương, chưa kể những người bị bắt và bị giết âm thầm sau đó.
Nếu trận thư hùng xảy ra, họ cũng không quan tâm đến số lượng lính Tàu Cộng hy sinh vì họ coi những binh lính này chỉ là phương tiện cho mục tiêu xâm lăng Việt Nam và họ cũng cần giải quyết nạn nhân mãn trong nước có hơn 1.3 tỉ người.
Đối với dân Việt, họ càng muốn giết đi để khỏi đuổi đến các vùng đèo heo hút gió để quan quân họ chiếm nhà, chiếm đất như những gì Cộng sản Việt Nam từng làm đối với miền Nam sau ngày 30/4/1975.
Sau khi chiếm đóng:
Sau khi chiếm đóng, họ vơ vét những gì có thể vơ vét được. Họ tiếp tục tàn sát khi họ muốn tiếp tục tàn sát. Họ sẽ hãm hiếp phụ nữ để thỏa mãn thú tính như các cán bộ Cộng Sản dùng nữ sinh Huế như “cán bộ hộ lý” trong tết Mậu Thân.
Trước đây, có những người Trung Quốc đến cưới con gái Việt Nam về làm dâu cho cả gia đình, từ cha tới con, từ anh tới em. Sau ngày chiếm đóng, họ đâu cần dùng tiền để cưới hay mua mà chỉ “hốt lấy” mà thôi.
Ngày xưa, khi nước ta lọt vào sự đô hộ của Tàu, cha ông ta đã bị bắt xuống biển mò ngọc trai, lên rừng săn ngà voi. Ngày nay, có thể chúng ta và con cháu chúng ta sẽ là những con vật dùng làm thí điểm cho hóa chất chúng chế tạo, không ngoại trừ trường hợp họ mổ sống để lấy ngũ tạng như những tù nhân Pháp Luân Công tại Trung Quốc.
Những người công an đang hung hăng và quân đội nhân dân Việt Nam đang tuyệt đối trung thành với đảng hôm nay sẽ là gì trong những ngày Tàu Cộng chiếm đóng.
Số phận những người lãnh đạo đảng và chính phủ Việt Nam trong những ngày sắp tới:
Tại sao giới lãnh đạo không hề lên tiếng với dân mình về tình trạng nguy biến? Tại sao họ im lặng trước sự vi phạm của Trung Cộng?
Đài tiếng nói Trung Quốc đã nói rõ rồi, Trung Quốc đang tiếp thu những gì họ đã được. Cũng như trước đây, họ cũng đã tiếp thu tùng phần đất xuyên qua các chương trình đấu thầu từ bauxite ở Tây Nguyên, tới khai thác rừng, ngay cả việc nuôi hải sản ở Cam Ranh...
Mật nghị có tên là Hội Nghị Thành Đô 1990 cũng đã bị tiết lộ rồi. Wikileaks cũng đã tiết lộ đầy đủ những chi tiết bán nước rồi.
Chuyện đấu thầu, nhà nước Cộng sản Việt Nam có thể giải thích được, nhưng chuyện giao tất cả các phần còn lại thì nói sao đây cho êm. Đám lãnh đạo đành im lặng. Ai hiểu sao thì hiểu miễn là công an và quân đội còn bảo vệ họ hơn là lên tiếng thì “lộ tẩy”, không bị đàn anh thì cũng bị đồng bào ta.
Trong năm rồi, hiến pháp Việt Nam được tu chính theo đề nghị của Trung Quốc để tăng quyền cho cấp lãnh đạo dễ dàng bàn giao đất nước ta cho giặc mà ít bị sự chống đối, trong đó, Quân Đội Nhân Dân thay vì trung với nước thì trở thành thứ quân đội trung với đảng để bảo vệ các cấp lãnh đạo Bắc Bộ phủ trên đường tháo chạy. Những người lãnh đạo này đã đưa gia đình và con cái ra hải ngoại rồi, đã chuyển ngân ra các trương mục ở nước ngoài, đã mua nhà ở Mỹ, ở Úc, ở Canada, ở Pháp. Họ đã tính sẵn đường tháo chạy. Khi có biến, họ sẽ an toàn ra nước ngoài với số tiền hàng tỉ đô la để họ sống tiếp tục đời sống vương giả. Chỉ tội cho những người trung thành với họ, bảo vệ họ an toàn ra đi như một thứ gạch lót đường để cuối cùng có thể bị thiệt mạng bởi lằn đạn của người anh em “4 tốt, 16 chữ vàng”.
Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách:
Niềm tự hào dân tộc:
Mỗi khi Trung Quốc mạnh, họ lại có ý thôn tính nước ta. Mỗi khi có Việt gian nắm quyền, họ có cơ hội và lý do để xâm lăng. Nhưng:
“Tuy mạnh yếu có lúc khác nhau,
Song hào kiệt thời nào cũng có”
...
“Vừa rồi:
Nhân họ Hồ chính sự phiền hà,
Để trong nước lòng dân oán hận.” (Bình Ngô đại cáo)
Trong quá trình giữ nước, cha ông ta đã anh hùng chống giặc Tàu xâm lược.
Lý Thường Kiệt đã dám “châu chấu đá xe” vừa bình Chiêm, vừa đánh Tống, vượt qua Quãng Đông, Quãng Tây.
Quân Mông Cổ đã nổi tiếng là quân thiện chiến, đi tới đâu ngay cả cây cỏ cũng chết tới đó, xâm lăng từ Đông tới Tây, tiến chiếm tới gần tới ranh giới nước Ý ở Âu Châu nhưng khi Nam tiến thì bị thua tả tơi bởi người dân Việt. Trần Thủ Độ đã tuyên bố rằng: “Đầu thần chưa rơi, xin bệ hạ chớ hàng”. Trần Hưng Đạo gác thù nhà để cùng lo chống giặc, đem lại chiến thắng vẻ vang trên sông Bạch Đằng.
Người nữ nhi như Bà Triệu còn nói được câu nói bất hũ: “Tôi chỉ muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp luồng song dữ, chém cá trường kình ở biển Đông, lấy lại giang sơn, dựng nền độc lập, cởi ách nô lệ, chứ không chịu khom lưng làm tì thiếp cho người”.
Với tinh thần bất khuất, hai câu nói làm châm ngôn chống giặc của dân Việt là: “Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách” và “Giặc đến nhà, đàn bà cũng đánh”.
Vì thế, bên cạnh những nam tử còn có Hai Bà Trưng, Bà Triệu, có Bùi Thị Xuân dũng cảm, kiên cường, có Cô Bắc, cô Giang bên Nguyễn Thái Học, có cô Ba bên Hoàng Hoa Thám.
Nguyễn Huệ đã vì nước nên vừa hạ bệ kẻ bán nước Lê Chiêu Thống, vừa đánh đuổi quân Thanh xâm lăng.
Ngày nay, ở nước ta, kẻ bán nước là một tập đoàn Lê Chiêu Thống thì mỗi người dân Việt phải là một Quang Trung Nguyễn Huệ mới mong đưa đất nước qua cơn nguy biến.
Chống giặc như thế nào trong những ngày tới:
Tiếp nối tinh thần bất khuất, người dân Việt chắc chắn sẽ thành công trong việc bảo vệ bờ cõi và lấy lại được những gì đã mất.
Muốn được như thế:
- Toàn dân cùng vùng lên chống nội xâm, lật đổ tập đoàn Lê Chiêu Thống.
- Toàn quân nhất định không làm vật cản đường cho kẻ bán nước tháo chạy an toàn.
- Giữ vững tay súng chống quân xâm lược. Trong lúc không còn người lãnh đạo, tạm thời, phân táng ra từng trung đội, từng đại đội để chiến đấu. Mệnh lệnh là từ đơn vị trưởng trực tiếp. Đơn vị trưởng chịu trách nhiệm vừa chiến đấu, vừa bảo toàn lực lượng tối đa, theo kế hoạch một chống mười, đối đầu chiến thuật biển người mà Trung Cộng từng áp dụng trong các trận chiến. Chiến đấu với một tâm niệm duy nhất: chiến đấu để bảo vệ non sông và đồng bào:
“Trời thử lòng trao cho mệnh lớn
Ta gắng trí khắc phục gian nan
Nhân dân bốn cõi một nhà, dựng cần trúc ngọn cờ phất phới
Tướng sĩ một lòng phụ tử, hòa nước sông chén rượu ngọt ngào.
Thế trận xuất kỳ, lấy yếu chống mạnh,
Dùng quân mai phục, lấy ít địch nhiều.” (Bình Ngô đại cáo)
Bao nhiêu năm, các bạn đã bị đảng lường gạt, dấu giếm chuyện bán nước cho đến hôm nay. Bạn bè của các bạn đã bị hy sinh trong cuộc chiến anh em tương tàn cho kẻ xâm lược phương Bắc giày xéo non sông, chiếm từng tấc đất, từng hòn đảo chúng ta, giết hại bà con ngư phủ chúng ta. Đây là lúc các bạn mở mắt ra, làm những gì có ý nghĩa nhất cho quê hương Việt Nam.
Ai cũng có lần chết, nhưng chết cho một tập đoàn bán nước và cho quân xâm lược thì mất nước, mất nhà, mất mạng và đời đời bị nguyền rủa. Thà rằng chúng ta chết cho quê hương được sống, chết cho các thế hệ con cháu ngẩng cao mặt:
“Nhân sinh tự cổ thùy vô tử,
Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh”. (Nguyễn Công Trứ)
- Từng gia đình vận động thân nhân trong quân đội quay về với dân tộc với sự góp súc của những tổ chức yêu nước.
- Những người trí thức, những người có khả năng lãnh đạo, mau chóng bình định các địa phương để dễ dàng phối hợp chống giặc.
- Đừng sợ thế giặc mạnh, chúng ta cố gắng cầm cự, kéo dài sự chiến đấu, thế giới sẽ đứng về phía ta. Sỡ dĩ các nước đang thờ ơ vì họ không tin tưởng và không muốn hợp tác với nhà cầm quyền hiện tại - nhà cầm quyền toàn trị đang bóp nghẹt mọi tự do và nhân quyền.
- Người Việt hải ngoại chuẩn bị những tâm thư, thỉnh nguyện thư để vận động dư luận và chính phủ nơi cư trú nhằm giúp đỡ quốc nội kịp thời và hiệu quả. Khi cần thiết, những tâm thư hay thỉnh nguyện thư sẽ được cập nhật với những tin tức mới nhất. Những tổ chức cộng đồng sẵn sàng vận động những cơ quan từ thiện cứu trợ kịp thời. Vận động có hiệu quả việc cô lập về chính trị và kinh tế đối với Trung Quốc.
- Những nhà truyền thông, blogger phải gởi những thông tin cập nhật nhanh chóng để tình hình được đánh giá đúng mức.
Trên đây chỉ là ý kiến của người thất phu và hy vọng sẽ được khai triển bởi những người có trách nhiệm cụ thể.
Xin ơn trên tiên tổ Hồng Lạc hộ trì cho nước Việt qua cơn hoạn nạn:
“Nam quốc sơn hà Nam đế cư
Tuyệt nhiên định phận tại Thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư”
“Sông núi nước Nam, vua Nam ở
Rành rành định phận tại sách trời
Cớ sao lũ giặc sang xâm phạm
Chúng bay sẽ bị đánh tơi bời.” (Lý Thường Kiệt).
Rồi thì:
“Càn khôn bỉ rồi lại thái
Nhật nguyệt hối rồi lại minh
Ngàn năm vết nhục nhã sạch làu
Muôn thuở nền thái bình vững chắc
Âu cũng nhờ trời đất tổ tông linh thiêng đã lặng thầm phù trợ.” (Bình Ngô đại cáo)
Sự đa dạng và đồng thuận trong cuộc biểu tình ngày 11/5
Kính Hòa, phóng viên RFA-2014-05-21
Biểu tình phản đối Trung Quốc ngày 11 tháng 5, 2014 với biểu ngữ Một Quốc Gia Cường Thịnh Phải Thay Đổi-Vietnamhumanrightsdefenders
Ngày Chủ nhật 11/5/2014 là một ngày khác thường trong sinh hoạt chính trị xã hội Việt nam trong những năm gần đây. Trên các đường phố, và cả ở miền thôn quê Việt nam xuất hiện những đám đông xuống đường phản đối Trung quốc xâm lược và yêu cầu cải cách đất nước.
Không như những chủ nhật biểu tình chống Trung quốc trước đó thường xuyên bị nhà cầm quyền nhanh chóng giải tán, ngày 11/5 được những người biểu tình coi là thành công. Từ sự so sánh đó những người quan sát cho rằng đã có một sự nới lõng của nhà cầm quyền để cuộc biểu tình được diễn ra trọn vẹn.
Có phải là xã hội có sự chia rẽ?
Một sự khác biệt nữa là lần biểu tình này có đến hai nhóm khác nhau. Một nhóm được tổ chức bởi nhà nước với những lực lượng đoàn thanh niên của họ, nhóm kia được kêu gọi bởi 20 tổ chức dân sự, dưới con mắt của nhà cầm quyền Việt nam có thể gọi là tự phát. Trước ngày 11/5 đã có tin đồn loan ra khắp nơi rằng nhà nước kêu gọi đi biểu tình, và có rất nhiều người nghi ngại về lời kêu gọi đó.
Kỹ sư Nguyễn Văn Thạnh, một trong những người tổ chức nhóm biểu tình ở Đà Nẵng vào ngày 11/5 nói với chúng tôi vào ngày 8/5.
“Tôi nghĩ là động cơ để người ta lên tiếng là đa dạng, có những người lên tiếng vì sự an nguy của đất nước, những người khác lại lồng vào đó động cơ chính trị. Có thể là bên cầm quyền người ta cần hình ảnh biểu tình để cho thấy là họ được dân ủng hộ. Nhưng người biểu tình thì người ta cảm thấy chán ghét chế độ này, chán ghét đảng cộng sản, chán ghét những người cầm quyền, Việt nam mình bây giờ ở vào tình trạng chia rẽ trầm trọng.”
Tôi nghĩ là động cơ để người ta lên tiếng là đa dạng, có những người lên tiếng vì sự an nguy của đất nước, những người khác lại lồng vào đó động cơ chính trị. Có thể là bên cầm quyền người ta cần hình ảnh biểu tình để cho thấy là họ được dân ủng hộ.Kỹ sư Nguyễn Văn Thạnh
Hình ảnh lớn nhất còn đọng lại của ngày 11/5 là tình cảm chống xâm lược của hàng ngàn người từ Bắc chí Nam. Song người có quan tâm tới thời cuộc Việt nam lại thấy rõ điều chia rẽ mà kỹ sư Thạnh vừa nhắc tới. Tại Sài Gòn, nhóm đoàn viên thanh niên chiếm diễn đàn của nhóm 54 nhân sĩ trí thức tại nhà hát lớn thành phố. Các biểu ngữ của nhóm đoàn viên này rất tinh tươm và nhấn mạnh việc ủng hộ đảng cộng sản Việt nam. Trong khi đó nhóm biểu tình tự phát trương lên một cách bất ngờ yêu cầu phải cải cách chính trị và xã hội để Việt nam được cường thịnh. Giải thích về các biểu ngữ yêu cầu cải cách này, chị Như Quỳnh, một blogger tham gia vào việc biểu tình tự phát nói với chúng tôi sau cuộc biểu tình.
“Cá nhân tôi cho rằng đây là lúc nhà nước Việt nam phải lựa chọn sự thay đổi về đường lối đối nội lẫn đối ngoại. Đối nội là thay đổi đường lối với chính sách với những tiếng nói phản biện trong nước. Đối ngoại là thay đổi sự quá phụ thuộc vào Trung Quốc. Cái câu vì một quốc gia cường thịnh thì tôi nghĩ là thông điệp ngắn mà ôn hòa.”
Sự ôn hòa trong cuộc biểu tình ngày 11/5 đôi khi bị lấn lướt bởi những va chạm của hai nhóm biểu tình. Căng thẳng nhất là hình ảnh một bạn trẻ tại Hà nội, mang cờ búa liềm, lá cờ này là biểu tượng của cả hai đảng cộng sản Trung Quốc và Việt Nam. Va chạm giữa bạn trẻ này và những người thuộc nhóm tự phát cuối cùng đã không xảy ra, nhưng nó cho thấy sự đồng thuận vốn được truyền thông nhà nước thường xuyên nêu cao là không hẳn đúng trong xã hội Việt nam hiện nay.
Em nghĩ rằng bây giờ xã hội đã mở rộng nhiều rồi. Nhiều bloggers, nhiều nhóm xã hội khác nhau, mỗi người có một quan điểm, mỗi người đưa ra lời kêu gọi khác nhau. Có sự chia rẽ, nhưng ở đây là sự chia rẽ về quan điểm, về cách thức chứ còn về việc chống Trung quốc thì khôngAnh Tuấn
Một xã hội đa dạng
Một thanh niên tham gia cuộc biểu tình thuộc nhóm tự phát tại Hà nội là Tuấn cho rằng những va chạm ấy là không quan trọng, mặc dù nhiều biểu ngữ đã bị xé vì hai nhóm biểu tình không đồng quan điểm với nhau.
“ Em nghĩ rằng bây giờ xã hội đã mở rộng nhiều rồi. Nhiều bloggers, nhiều nhóm xã hội khác nhau, mỗi người có một quan điểm, mỗi người đưa ra lời kêu gọi khác nhau. Có sự chia rẽ, nhưng ở đây là sự chia rẽ về quan điểm, về cách thức chứ còn về việc chống Trung quốc thì không.”
Anh Nguyễn Anh Tuấn, thành viên của tổ chức dân sự Voice, một trong 20 nhóm dân sự đưa ra lời kêu gọi biểu tình ngày 11/5 đưa ra lời nhận xét về bộ mặt của xã hội Việt nam hiện tại xuất hiện trong cuộc biểu tình.
“ Về chuyện cuộc biểu tình có sư phân hóa, tạm gọi là của phe dân và phe đảng, mọi người chắc là nhận ra sự phân biệt đó, cả về khẩu hiệu, về thái độ, về cách thức tổ chức. Nhưng dù gì đi chăng nữa thì tôi cho rằng một cuộc biểu tình mà trưng ra được một khuôn mặt đa nguyên, có nhiều quan điểm, chiều hướng, thì nó không phải là điều tệ hại, nếu không muốn nói là tốt để tập dần những luật chơi dân chủ, luật chơi đa nguyên của một xã hội văn minh. Tôi thấy những biểu ngữ đòi trả tự do cho người yêu nước đứng bên cạnh những biểu ngữ ủng hộ chính phủ, đồng lòng với chính phủ để giải quyết vấn đề biển Đông, nó tạo ra một sự đa dạng trong không khí chính trị Việt nam hiện nay.”
Nhưng dù gì đi chăng nữa thì tôi cho rằng một cuộc biểu tình mà trưng ra được một khuôn mặt đa nguyên, có nhiều quan điểm, chiều hướng, thì nó không phải là điều tệ hại, nếu không muốn nói là tốt để tập dần những luật chơi dân chủ, luật chơi đa nguyên của một xã hội văn minhAnh Nguyễn Anh Tuấn
Dù có sự đa dạng như anh Nguyễn Anh Tuấn đề cập, cuộc biểu tình lớn ngày 11/5 kết thúc trọn vẹn. Sau đó vài ngày, cuộc biểu tình của hàng ngàn công nhân tại khu công nghiệp Bình Dươngvới duy nhất cờ đỏ sao vàng đã nhanh chóng dẫn tới sự bạo loạn. Sự bạo loạn này còn trầm trọng hơn khi sự can thiệp của cơ quan chức năng bị cho là rất chậm trễ, không nhanh chóng như những vụ trấn dẹp những cuộc biểu tình không do nhà nước tổ chức trong những năm gần đây.
Cách nay hơn 10 năm, chính phủ Việt nam đã huy động được hàng ngàn người, theo lời báo chí chính thống, biểu tình chống sự xâm lược của lực lượng Mỹ vào Iraq. Một cuộc huy động toàn bộ hệ thống chính trị như đảng cộng sản hay đề cập để quan tâm đến một việc xa nước Việt nam hàng ngàn dặm.
Ngày hôm nay nhìn vào cuộc biểu tình ngày 11/5 thì thấy rằng xã hội Việt nam đã thay đổi với sự hình thành những hội nhóm, quan điểm khác nhau. Và xã hội đó có những tự phát của nó để chống lại những điều đe dọa đến an nguy cận kề của quốc gia.
Như vậy câu hỏi đặt ra ở đây là tại sao những người cầm quyền tại Việt nam vẫn còn e ngại sự đa nguyên?
Việt Nam sẽ đơn độc nếu bị tấn công?
Căng thẳng giữa Việt Nam và Trung Quốc nếu tiếp tục kéo dài thì khả năng một cuộc chiến ngắn hạn do Trung Quốc phát động có thể diễn ra. Câu hỏi đặt ra: Trung quốc sẽ sử dụng vũ khí nào và Việt Nam có thể ứng phó ra sao, trong bao lâu? Mặc Lâm phỏng vấn GS Carl Thayer hiện là cố vấn cho Học Viện Quốc phòng Úc để biết thêm ý kiến một chuyên gia quân sự trước những câu hỏi này.
Mặc Lâm: Thưa GS nếu cuộc chiến xảy ra, liệu Trung Quốc sẽ dùng loại vũ khí chiến lược nào để tấn công Việt Nam nhằm chiếm thế thượng phong thưa ông?
GS Carl Thayer: Vũ khí bí mật mà Trung Quốc xem là mạnh nhất có thể nói là hỏa tiển đạn đạo nhưng tôi nghĩ họ sẽ không cần sử dụng tới nó vì nếu chiến tranh có diễn ra sẽ là các cuộc hải chiến trên biển và Trung Quốc sẽ tận dụng sức mạnh không quân của họ để tấn công và yểm trợ cho hải quân. Những cứ điểm quan trọng của Việt Nam như Hải Phòng, Nha Trang hay Vịnh Cam Ranh sẽ bị tấn công nhằm không cho các tàu ngầm lớp Kilo của Việt Nam xuất kích.
Trung Quốc sẽ tận dụng các loại tên lửa đất đối không trên các chiến hạm và chiến đấu cơ của họ để áp đảo làm cho Việt Nam không có cơ hội kiểm soát mặt biển.
Mặc Lâm: Trong thế mạnh quân sự giữa hai nước rõ ràng Việt Nam không phải là địch thủ của Trung Quốc. Theo ông Việt Nam có thể cầm cự và kéo dài cuộc chiến trong bao lâu?
Chắc chắn tên lửa phải được nhập từ Nga nhưng tôi rất nghi ngờ khả năng này vì Nga sẽ không thể cung cấp một cách nhanh chóng cho cuộc chiến hơn nữa không có lý do gì khiến Nga phải làm cho Trung Quốc nổi giận. Nga sẽ giữ thái độ trung lập và điều này làm cho Việt Nam thất thếGS Carl Thayer
GS Carl Thayer: Việt Nam có thể tập trung nhanh chóng một lực lượng đủ mạnh để chống lại Trung Quốc với 5 triệu người dân dự bị cộng với 400 ngàn binh sĩ trên đất liền. Chiến lược mà Việt Nam dùng là sẽ tập trung vào sức mạnh mà họ kêu gọi từ toàn dân và họ sẽ chống trả từ trên bờ đối với các cuộc tấn công của Trung Quốc.
Các loại tên lửa sẽ được Việt Nam dùng đến là chủ yếu nhưng vũ khí phòng vệ này của Việt Nam sẽ nhanh chóng không còn trong kho dự trữ và câu hỏi đặt ra Việt Nam sẽ tiếp tục có chúng từ nguồn cung cấp nào. Chắc chắn tên lửa phải được nhập từ Nga nhưng tôi rất nghi ngờ khả năng này vì Nga sẽ không thể cung cấp một cách nhanh chóng cho cuộc chiến hơn nữa không có lý do gì khiến Nga phải làm cho Trung Quốc nổi giận. Nga sẽ giữ thái độ trung lập và điều này làm cho Việt Nam thất thế.
Việt Nam có tên lửa Bastion rất mạnh và chính xác để tự vệ. Những tên lửa này có thể tấn công căn cứ hải quân Tam Á trên đảo Hải Nam của Trung Quốc hay thành phố San Sha trên đảo Phú Lâm và các cuộc tấn công này sẽ làm cho Trung Quốc khó khăn bất ngờ. Bên cạnh đó những chiến đấu cơ tương đối hiện đại của Việt Nam cũng sẽ gây khó khăn cho tàu chiến Trung Quốc bằng các loại hỏa tiển tầm xa. Tuy nhiên phải nói là cũng rất giới hạn về số lượng.
Mặc Lâm: Khi nhắm vào các quân cảng quan trọng của Việt Nam như Nha Trang hay vịnh Cam Ranh Trung Quốc sẽ có chiến thuật gì để tấn công trực tiếp vào đây?
GS Carl Thayer: Chiến đấu cơ Trung Quốc phát xuất từ Hải Nam sẽ được bổ sung từ đảo Phú Lâm sẽ là lực lượng chính tấn công những căn cứ hải quân này của Việt Nam vì khoảng cách cho phép chúng bay vào rồi quay trở lại nơi xuất phát. Hỏa tiển đạn đạo từ tàu ngầm Trung Quốc sẽ được mang ra tấn công vào đất liền của Việt Nam. Tàu ngầm cũng sẽ mang thủy lôi để phong tỏa các điểm quan trọng này và ngăn không cho tàu ngầm Việt Nam ra khơi. Thế mạnh của Trung Quốc về vũ khí sẽ làm Việt Nam không thể chiến đấu từ thời điểm bắt đầu cuộc chiến và do đó Việt Nam sẽ không vận dụng được chiến lược phòng thủ.
Mặc Lâm: Lúc gần đây Hoa Kỳ có ngầm gợi ý sẽ mang chiến hạm thuộc Hạm đội 7 vào thăm Việt Nam thường xuyên hơn, theo ông nếu cuộc chiến xảy ra khả năng can thiệp của Hoa Kỳ có cao không?
Việt Nam không phải là đồng minh của Hoa Kỳ cộng với cuộc chiến tranh nếu có cũng rất ngắn. Tôi cho rằng Hoa Kỳ sẽ không cho phép hải quân của họ tham gia vào cuộc chiến và vì vậy Việt Nam phải tự lo liệu cho mình mà thôiGS Carl Thayer
GS Carl Thayer: Việt Nam không phải là đồng minh của Hoa Kỳ cộng với cuộc chiến tranh nếu có cũng rất ngắn. Tôi cho rằng Hoa Kỳ sẽ không cho phép hải quân của họ tham gia vào cuộc chiến và vì vậy Việt Nam phải tự lo liệu cho mình mà thôi.
Mặc Lâm: Còn Nhật Bản thì sao thưa GS, họ có nắm lấy cơ hội này tham gia cuộc chiến nhằm tự bảo vệ cho chính họ trước các hành động gây hấn liên tục của Trung Quốc đối với quần đảo Senkaku hay không?
GS Carl Thayer: Nhật Bản sẽ tập trung cao độ nếu cuộc chiến xảy ra nhưng họ sẽ không làm gì hơn là chuẩn bị một cuộc tấn công khác có thể Trung Quốc sẽ nhằm vào họ. Vì vậy tôi nghĩ Nhật Bản sẽ không có bất cứ hành động nào yểm trợ Việt Nam. Hơn nữa từ vùng biển của Nhật tới biển Đông là một chặng hành trình rất dài và sẽ rất dễ tổn thương nếu bị Trung Quốc tấn công.
Mặc Lâm: Xin được hỏi ông câu cuối cùng, Việt Nam sẽ gặp các hậu quả như thề nào nếu cuộc chiến xảy ra?
GS Carl Thayer: Trước tiên là giá bảo hiểm về hàng hải và hàng không sẽ tăng rất cao khi chiến tranh xảy ra. Quan hệ kinh tế là điều tệ hại nhất sẽ xảy ra cho doanh nghiệp cả hai nước, họ sẽ trở thành nạn nhân đầu tiên. Tử vong sẽ lan tràn khi cuộc chiến nổ ra và Việt Nam có thể tấn công trả đũa vào các thành phố miền Nam của Trung Quốc gây tác hại cho kinh tế tại các nhiều khu vực phía Nam sát với biên giới hai nước.
Một làn sóng tỵ nạn rất lớn khi người Hoa chạy sang Cambodia sẽ làm cho tình hình càng khó kiểm soát hơn.
Vấn đề chính tệ hại nhất xảy ra cho Việt Nam là thời điểm hiện nay không phải là thời gian của thập niên 60 khi Mỹ đánh bom xuống miền Bắc, lúc ấy người dân có thể chiến đấu trong tình trạng rất khó khăn, họ có thể dùng than để nấu nướng mà không hề gì. Tuy nhiên khi cuộc chiến xảy ra vào lúc này hàng chục thành phố miền Bắc sẽ mất điện kéo dài vì Trung Quốc cắt nguồn điện mà họ cung cấp cho Việt Nam, lúc ấy hàng triệu người dân Việt Nam sẽ trở thành con tin của Trung Quốc và đây là điểm chính mà Việt Nam sẽ gặp phải khi chiến tranh nổ ra mặc dù ngắn hạn đi nữa.
Mặc Lâm: Xin cám ơn giáo sư.
Thanh Hóa: Hơn 1,400 công nhân xỉu là vì khí độc
THANH HÓA (NV) - Liên tiếp hai ngày 15 và 20 tháng 5, 2014 vừa qua, khoảng 1,400 công nhân hai công ty giày Hong Fu và Hồng Mỹ, tọa lạc tại khu công nghiệp Hoàng Long, thành phố Thanh Hóa đã được đưa vào bệnh viện cứu cấp, nghi bị ngộ độc nước uống.
Báo Tuổi Trẻ cho biết, nhà máy sản xuất giày Hong Fu đã phải ngừng hoạt động sau đợt ngộ độc sáng ngày 15 tháng 5, khiến khoảng 700 công nhân nhập viện.
Lắp thêm quạt hút tại các phân xưởng. (Hình: báo Lao Ðộng)
Vụ ngộ độc đợt thứ hai diễn ra sáng ngày 20 tháng 5, 2014 khiến nhà máy này hỗn loạn vì cảnh xe cứu thương ra vào, và cảnh người nhà bồng bế công nhân bị ngất xỉu vào bệnh viện cứu chữa. Trong đợt này, người ta ước tính khoảng 700 công nhân nữa nhập viện và nằm điều trị tại nhiều bệnh viện khác nhau ở thành phố Thanh Hóa.
Trong số các công nhân nhập viện đợt thứ hai, có nhiều người mới vừa từ bệnh viện trở về nhà sau đợt ngộ độc lần trước. Họ có mặt tại nhà máy sáng ngày 20 tháng 5, chuẩn bị bắt tay vào sản xuất thì lại bị lên cơn chóng mặt, nhức đầu, ói mửa, ho, khó thở rồi ngất xỉu hàng loạt.
Sáng ngày 21 tháng 5, một đoàn công tác của Bộ Y Tế Việt Nam xem xét điều kiện vệ sinh và môi trường làm việc tại hai nhà máy nói trên, cho rằng hệ thống thông khí tại nhà máy chưa tốt. Ban giám đốc của cả hai nhà máy đã được yêu cầu lắp thêm các loại quạt để không khí được lưu chuyển thông thoáng. Cuộc tổng vệ sinh, tẩy rửa, khử độc cũng đã được tiến hành tại các phân xưởng để bảo đảm điều kiện an toàn tại nơi làm việc của công nhân.
Công nhân ngất xỉu hàng loạt tại sảnh nhà máy. (Hình: Báo Kiến Thức)
Theo báo Pháp Luật Sài Gòn, cuộc xét nghiệm trước đó cho thấy, nguồn nước uống tại nhà máy không bị ô nhiễm. Các đợt xét nghiệm được thực hiện sau đó cho thấy, thủ phạm gây ra tình trạng ngộ độc tại cả hai nhà máy sản xuất giày nói trên là một loại dung môi hỗn hợp gồm các chất có tên là Hidrocarbon, Ety Axetat, N Propyn.
Sáng ngày 21 tháng 5, ông Trần Văn Thực, phát ngôn nhân Sở Công An tỉnh Thanh Hóa xác nhận rằng, công nhân bị ngất xỉu vì hít phải loại dung môi hỗn hợp này. Một số chuyên viên y tế cũng cho rằng, hệ thống quạt hút không đủ nên lượng khí độc dầy đặc, tăng lên gấp bội vì thời tiết nắng nóng là nguyên nhân dẫn đến tình trạng trên.
Còn theo báo Lao Ðộng, sáng ngày 21 tháng 5, 2014, ban giám đốc công ty giày Hong Fu và Hong Mỹ của Ðài Loan dán thông báo kêu gọi công nhân đi làm trở lại. Hai công ty này còn treo thưởng 20 triệu đồng, tương đương 1,000 Mỹ Kim cho người tố giác công nhân xỉu giả đò, đồng thời kêu gọi tố cáo người xấu âm mưu làm đình đốn hoạt động của nhà máy.
Báo Lao Ðộng cho hay, chiều ngày 21 tháng 5, 2014, một số công nhân đã trở lại xưởng máy. Theo kế hoạch, vào ngày hôm sau, tức 22 tháng 5, cả hai nhà máy của công ty Hong Fu và Hong Mỹ hoạt động trở lại bình thường. (PL)
05-21-2014 1:49:45 PM
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/viewarticlesNVO.aspx?articleid=188460&zoneid=2#.U31LxPldUXo
Báo Tuổi Trẻ cho biết, nhà máy sản xuất giày Hong Fu đã phải ngừng hoạt động sau đợt ngộ độc sáng ngày 15 tháng 5, khiến khoảng 700 công nhân nhập viện.
Lắp thêm quạt hút tại các phân xưởng. (Hình: báo Lao Ðộng)
Vụ ngộ độc đợt thứ hai diễn ra sáng ngày 20 tháng 5, 2014 khiến nhà máy này hỗn loạn vì cảnh xe cứu thương ra vào, và cảnh người nhà bồng bế công nhân bị ngất xỉu vào bệnh viện cứu chữa. Trong đợt này, người ta ước tính khoảng 700 công nhân nữa nhập viện và nằm điều trị tại nhiều bệnh viện khác nhau ở thành phố Thanh Hóa.
Trong số các công nhân nhập viện đợt thứ hai, có nhiều người mới vừa từ bệnh viện trở về nhà sau đợt ngộ độc lần trước. Họ có mặt tại nhà máy sáng ngày 20 tháng 5, chuẩn bị bắt tay vào sản xuất thì lại bị lên cơn chóng mặt, nhức đầu, ói mửa, ho, khó thở rồi ngất xỉu hàng loạt.
Sáng ngày 21 tháng 5, một đoàn công tác của Bộ Y Tế Việt Nam xem xét điều kiện vệ sinh và môi trường làm việc tại hai nhà máy nói trên, cho rằng hệ thống thông khí tại nhà máy chưa tốt. Ban giám đốc của cả hai nhà máy đã được yêu cầu lắp thêm các loại quạt để không khí được lưu chuyển thông thoáng. Cuộc tổng vệ sinh, tẩy rửa, khử độc cũng đã được tiến hành tại các phân xưởng để bảo đảm điều kiện an toàn tại nơi làm việc của công nhân.
Công nhân ngất xỉu hàng loạt tại sảnh nhà máy. (Hình: Báo Kiến Thức)
Theo báo Pháp Luật Sài Gòn, cuộc xét nghiệm trước đó cho thấy, nguồn nước uống tại nhà máy không bị ô nhiễm. Các đợt xét nghiệm được thực hiện sau đó cho thấy, thủ phạm gây ra tình trạng ngộ độc tại cả hai nhà máy sản xuất giày nói trên là một loại dung môi hỗn hợp gồm các chất có tên là Hidrocarbon, Ety Axetat, N Propyn.
Sáng ngày 21 tháng 5, ông Trần Văn Thực, phát ngôn nhân Sở Công An tỉnh Thanh Hóa xác nhận rằng, công nhân bị ngất xỉu vì hít phải loại dung môi hỗn hợp này. Một số chuyên viên y tế cũng cho rằng, hệ thống quạt hút không đủ nên lượng khí độc dầy đặc, tăng lên gấp bội vì thời tiết nắng nóng là nguyên nhân dẫn đến tình trạng trên.
Còn theo báo Lao Ðộng, sáng ngày 21 tháng 5, 2014, ban giám đốc công ty giày Hong Fu và Hong Mỹ của Ðài Loan dán thông báo kêu gọi công nhân đi làm trở lại. Hai công ty này còn treo thưởng 20 triệu đồng, tương đương 1,000 Mỹ Kim cho người tố giác công nhân xỉu giả đò, đồng thời kêu gọi tố cáo người xấu âm mưu làm đình đốn hoạt động của nhà máy.
Báo Lao Ðộng cho hay, chiều ngày 21 tháng 5, 2014, một số công nhân đã trở lại xưởng máy. Theo kế hoạch, vào ngày hôm sau, tức 22 tháng 5, cả hai nhà máy của công ty Hong Fu và Hong Mỹ hoạt động trở lại bình thường. (PL)
05-21-2014 1:49:45 PM
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/templates/viewarticlesNVO.aspx?articleid=188460&zoneid=2#.U31LxPldUXo
Nhà cầm quyền rơi vào sai lầm cực kỳ nguy hiểm
VRNs (21.05.2014) – Sài Gòn – Sự phá sản trong chính sách Trung quốc chứng minh sự sai lầm cực kỳ nguy hiểm của nhóm cầm đầu chế độ toàn trị
- Đòi quyền tuyệt đối thì phải nhận trách nhiệm tuyệt đối!
- Trung ương đảng chỉ được nghe nhưng không được thảo luận!
- Các hành động xâm lấn biến biển Đông thành cái ao của Trung quốc!
- Những nguyên do nào dẫn tới phá sản trong chính sách Trung quốc?
Việc Tập Cận Bình để gần 100 tầu chiến, phi cơ, tầu hải giám… hộ tống giàn khoan dầu khủng HD 981 vào sâu trong thềm lục địa VN và lại từ chối yêu cầu của Nguyễn Phú Trọng sang Bắc kinh đàm phán, đây là đỉnh cao chứng tỏ sự phá sản toàn bộ chính sách Trung quốc của nhóm cầm đầu CSVN. Rõ ràng đây là hậu quả của chính sách trao trứng cho ác, xây nhà trên cát của những người cầm đầu chế độ độc tài toàn trị !
Ban chấp hành Trung ương ĐCSVN vừa mở Hội nghị Trung ương 9 (HNTU) kéo dài cả một tuần từ 8 tới 14.5.2014. Theo Điều lệ Đảng, đây là cơ quan cao nhất thảo luận và quyết định các chính sách hệ trọng. ĐCSVN là đảng cầm quyền độc quyền nên mọi quyết định và hành động của chính quyền đảng này sẽ gây tác động trực tiếp tới quyền lợi của nhân dân và tương lai của đất nước. Cương lĩnh chính trị 2011 và Hiến pháp 2013 cũng tiếp tục giành độc tôn cho ĐCSVN và đảng này tự phong là lực lượng tiên phong, lực lượng chính trị duy nhất và chính đáng lãnh đạo toàn bộ đất nước.
Quyền cao thì trách nhiệm phải lớn. Đã đòi quyền tuyệt đối cho mình thì chính mình cũng phải nhận trách nhiệm tuyệt đối những việc mình làm và những hậu quả của nó! Đây là thước đo lương tâm, trí tuệ và thái độ của những người cầm đầu chế độ toàn trị đối với nhân dân VN và dư luận quốc tế!
Trong khi TBT Nguyễn Phú Trọng kiêm Bí thư Quân ủy Trung ương, tức Tổng tư lệnh các lực lượng quân sự đọc diễn văn khai mạc tại HNTU 9 thì đúng một tuần trước đó ngày 1.5 gần 100 tầu hải quận, trực thăng quận sự, hải giám, kiểm ngư của Trung quốc đã hộ tống giàn khoan dầu khổng lồ nhất của Trung quốc vào sâu trong thềm lục địa VN cách đảo Lý Sơn chừng 119 hải lý (221km), thuộc lô 143 trên bản đồ dầu khí của Việt Nam để thăm dò dầu khí theo quyết định của Chủ tịch nước và Tổng bí thư ĐCS Trung quốc Tập Cận Bình. Nhưng trong các cuộc gặp cấp cao trước đây hai bên đều thề thốt không bên nào được phép làm xấu tình hình đi. Từ sau Hội nghị bí mật ở Thành đô (Trung quốc) đầu tháng 9.1990 ĐCSVN đã coi ĐCS Trung quốc là đồng minh tin cậy nhất, và chính ông Trọng đã coi Tập Cận Bình là „Bạn“ chân tình.
Như vậy với việc dựng giàn khoan HD 981 ngay trong thềm lục địa VN đồng thời dùng gần 100 tầu chiến, phi cơ, các tầu hải giám hộ tống HD 981 ngay trên thềm lục địa VN từ 1.5, nhà cầm quyền Bắc kinh đã xâm lấn ngang ngược lãnh thổ, tài nguyên, đồng thời vi phạm nghiêm trọng chủ quyền của VN. Sự kiện này chứng minh hiển nhiên là Tập Cận Bình đã coi thường các thỏa thuận với Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang và Nguyễn Tấn Dũng…
Nhưng từ diễn văn khai mạc và bế mạc của Nguyễn Phú Trọng, tới các thông cáo hoạt động từng ngày của Hội nghị tuyệt nhiên không có một đoạn nào công khai kết án hành động xâm lược trắng trợn và vi phạm nghiêm trọng chủ quyền của VN từ phía Bắc kinh. Như vậy là Nguyễn Phú Trọng, người cầm đầu chế độ toàn trị, đã đặt „tình bạn“ với Tập Cận Bình trên quyền lợi của đất nước, trên danh dự của tổ quốc? Hay sự nhu nhược và tham quyền-tiền của nhóm cầm đầu trong Bộ chính trị đã bắt họ phải câm miệng? Vậy căn cứ ngay trên Điều lệ Đảng, Cương lĩnh Chính trị 2011 và Hiến pháp 2013. ông Trọng và những người có quyền lực nhất trong Bộ chính trị có còn đủ tư cách và uy tín lãnh đạo đất nước nữa không?
Giải pháp cho đặt giàn khoan HD 981 trên thềm lục địa VN đã được Bắc kinh chuẩn bị từ lâu
Giàn khoan dầu HD 981 là một giàn khoan khổng lồ, có trọng tải 31,000 tấn, dài 114 m, rộng 90 m, cao 137.8 m. Vì thế theo sự tính toán của nhiều chuyên viên quốc tế, muốn di chuyển giàn khoan khổng lồ này một đoạn đường xa cả ngàn cây số thì phải cần nhiều tuần lễ. Nói một cách khác, đưa giàn khoan này vào hoạt động ngay trên thềm lục địa VN đã được giới cầm quyền cao nhất Bắc kinh quyết định xong từ lâu, vấn đề còn lại chỉ là vào thời điểm nào thì Bắc kinh có thể ra tay hành động thuận lợi nhất mà thôi.
Từ đầu năm 2014 Bắc kinh đã chuẩn bị dư luận quốc tế, đồng thời nắn bóp gân và định hướng tư tưởng cùng thái độ của nhóm cầm đầu Hà nội cho kế hoạch này của họ:
- Ngay từ đầu tháng 1 Bắc kinh đã ra lệnh cho tầu bè quốc tế muốn đánh cá và thăm dò tài nguyên trong khu vực „đường lưỡi bò“ ở biển Đông phải xin phép và chịu sự kiểm soát của hải quân Trung quốc. Cùng lúc họ còn bắn tin cho thế giới biết, Phó Chủ nhiệm Uỷ ban Quốc gia về biên giới-lãnh thổ Bộ Ngoại giao Việṭ Nam sang Bắc kinh̃ tiến hành “vòng tham vấn thứ nhất về cùng khai thác trên biển giữa hai nước Trung-Việt”. Qua đó họ muốn để dư luận quốc tế coi như chuyện đã xong trong hai việc:1. Khu vực „đường lưỡi bò“ do Bắc kinh từ định ra và chiếm tới 3 triệu km2 ở biển Đông là thuộc chủ quyền của Trung quốc. 2. Nhà cầm quyền Hà nội đã thỏa thuận các quyết định này của Bắc kinh, nên mới cử phái đoàn sang Bắc kinh thảo luận lần thứ nhất về việc“cùng khai thác trên biển“.
- Giữa tháng 1.2014 trong cuộc điện đàm qua đường giây nóng Tập Cận Bình đã thành công trong việc bắt Nguyễn Phú Trọng phải thực hiện tiêu chí mà cấp cao hai bên đã thỏa thuận từ đầu thập niên 90 là „khép lại quá khứ, hướng tới tương lai“. Vì thế đã không để thanh niên và trí thức VN được quyền tổ chức các buổi lễ kỉ niệm 40 năm Bắc kinh xâm chiếm Hoàng sa của VN (19.1.1974-19.1.2014) và 35 năm chiến tranh biến giới phía Bắc (17.2.1979-17.2.2014).
- Cũng theo chiều hướng đó, cuối năm 2013 Bắc kinh cũng đã thành công trong việc bắt nhóm cầm đầu CSVN cấm báo chí được phổ biến các nhận định hay tuyên bố bất lợi cho Bắc kinh, dù đó là của người cầm đầu chính phủ. Ngày 30.12.13 một số báo lề đảng đã nhắc lại tuyên bố nẩy lửa của Nguyễn Tấn Dũng tại cuộc gặp với Hội nghiên cứu Lịch sử VN là:
„Thủ tướng Chính phủ Nguyễn Tấn Dũng cho biết, hiện Bộ Ngoại giao đang lên kế hoạch kỷ niệm 40 năm sự kiện (1974) Trung quốc đánh chiếm quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam và 35 năm sự kiện tháng 2 năm 1979 – chiến tranh bảo vệ biên giới phía Bắc.“
Nhưng chỉ ngày hôm sau các bài này đã bị bóc đi, Nguyễn Tấn Dũng nín thinh!
-Trước đó hai tuần tại Hội nghị ngành Ngoại giao lần 28 Nguyễn Phú Trọng đã công khai cho biết, các quyết định về đường lối đối ngoại, quốc phòng, an ninh, chủ quyền và độc lập.. „đều phải tập trung vào một đầu mối dưới sự chỉ đạo trực tiếp của Bộ Chính trị và Ban Bí thư”. Nói khác, quyết định cuối cùng là TBT Nguyễn Phú Trọng:
„Kiên định nguyên tắc Đảng lãnh đạo tuyệt đối và thống nhất quản lý hoạt động đối ngoại. Thống nhất quản lý đối ngoại cả về chính trị, kinh tế, văn hóa, quốc phòng, an ninh… là một yêu cầu vừa lâu dài, cơ bản, vừa có tính thời sự cấp bách. Theo tinh thần đó, mọi quyết định và hoạt động đối ngoại, nhất là những vấn đề liên quan đến sự ổn định và phát triển của đất nước, đến độc lập, chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ, an ninh và danh dự quốc gia, đều phải tập trung vào một đầu mối dưới sự chỉ đạo trực tiếp của Bộ Chính trị và Ban Bí thư”
-Từ tháng 2 cuộc khủng hoảng ở Ukraine trở nên cực kì trầm trọng với việc TT Putin bất chấp Hiệp ước An ninh và Hợp tác Âu châu cũng như Công pháp quốc tế đã sát nhập bán đảo Krim của Ukraine vào Nga. Mĩ và EU phải tập trung toàn bộ để giải quyết cuộc khủng hoảng này ở Âu châu. Bắc kinh đã thấy đây là thời điểm thuận lợi nên đã âm thầm thực hiện kế hoạch di chuyển giàn khoan HD 981 xuống biển Đông và hoàn thành việc này chỉ ít ngày sau chuyến thăm 4 nước Á châu của TT Mĩ Obama vào cuối tháng 4 là Nhật, Nam Hàn, Mã lai Á và Phi luật tân.
HNTU9 hoàn toàn im lặng trước cuộc xâm lấn ngang ngược của Bắc kinh
Trong vai trò của một đảng độc quyền cai trị và tự khoác cho minh độc tôn lãnh đạo đất nước thì đúng ra người đứng đầu đảng là Nguyễn Phú Trọng phải thông báo ngay và đầy đủ về hành động xâm lấn của Bắc kinh từ ngày 1.5 khi giàn khoan khủng HD 981 tiến vào thềm lục địa VN với sự hộ tống và bảo vệ của gần trăm tầu chiến, phi cơ, tầu hải giám… của Trung quốc. Vì đây là trách nhiệm của người cầm đầu chế độ.
Trong các diễn văn khai mạc và bế mạc ông Trọng đã không thông báo cho nhân dân và cũng không cho thảo luận ở HNTU 9 họp suốt trong một tuần. Mãi hai ngày trước ngày khai mạc HNTU 9 báo chí chế độ toàn trị mới đưa tin Phó Thủ tướng kiêm Bộ trưởng Ngoại giao Phạm Bình Minh đã điện đàm với người đồng nhiệm Trung quốc để kết án hành động xâm lấn này. Ngày 13.5 tờ NewYork Times đã cho biết, Nguyễn Phú Trọng đã tìm cách điện đàm với Tập Cận Bình và đề nghị sẵn sàng sang Bắc kinh để giải quyết cuộc tranh chấp này. Nhưng Tập Cận Bình đã nhất mực từ chối đề nghị của ông Trọng. Tuy nhiên các việc làm này ông Trọng cũng không thông tin trực tiếp cho nhân dân và trong Đảng! Ém nhẹm như vậy có phải sợ mất lòng họ Tập? Hay sợ rằng nhân dân sẽ phê bình sự bất lực và nhu nhược? Trong diễn văn khai mạc ngày 8.5 tuyệt nhiên không thấy Nguyễn Phú Trọng nhắc một lần nào biến cố thời sự cực kì quan trọng và nguy hiểm này. Mãi tới ngày 11.5 ông mới để Nguyễn Tấn Dũng kết án Bắc kinh tại Hội nghị Cấp cao Asean ở thủ đô Miến điện. Nhưng trong Thông cáo chung kết thúc của Hội nghị này đã không kết án Trung quốc mà chỉ khuyên các bên giải quyết êm thắm cuộc tranh chấp. Có phải vì các nước trong Asean không tin cậy lẫn nhau hay chính vì nhiều nước đã thấy rõ thái độ mập mờ với Bắc kinh của ngay người cầm đầu chế độ toàn trị VN trong HNTU 9?
Sau khi hàng ngàn người biểu tinh ngày Chủ nhật 11.5 ở Hà nội, Sài gòn và nhiều thành phố khác kết án sự xâm lấn của Bắc kinh và đòi Bắc kinh phải rút giàn khoan HD 981 ngay ra khỏi thềm lục địa VN, tứ trụ triều đình toàn trị Trọng-Sang-Dũng-Hùng cũng không lên tiếng ủng hộ, trái lại còn cho công an chìm nổi phá rối và mua chuộc, tìm cách biến các cuộc biểu tình này thành ủng hộ đường lối của chế độ! Trong diễn văn dài bế mạc HNTU 14.5 Nguyễn Phú Trọng chỉ nhắc vỏn vẹn hai lần tới biển Đông, lần đẩu sơ qua, mãi lần hai mới nói „tình hình Biển Đông hiện đang diễn biến rất phức tạp, nghiêm trọng“…Nhưng tuyệt nhiên ông ta tránh không đả động tới diễn biến nghiêm trộng như thế nào và nước nào là thủ phạm gây ra tình trạng nghiêm trọng hiện nay trên biển Đông. Nghĩa là Nguyễn Phú Trọng vẫn không dám nêu đích danh nhà cầm quyền Bắc kinh ra kết án! Mãi phần cuối của Thông báo HNTU 9 mới nhắc tới điểm này. Nhưng lời lẽ hé lộ ra thật rất lạ lùng:
„Ban Chấp hành Trung ương theo dõi sát tình hình, nghe báo cáo của các cơ quan chức năng về việc thực hiện các chủ trương, giải pháp của ta phản đối, đấu tranh đòi phía Trung Quốc phải dừng việc đặt giàn khoan thăm dò dầu khí Hải Dương 981 trong vùng biển nước ta…“
Qua đó cho thấy, dù là cơ quan cao nhất của Đảng giữa hai nhiệm kì, nhưng tại HNTU 9 Ban chấp hành trung ương cũng chỉ được „nghe báo cáo“ của các cơ quan cấp dưới, nhưng tuyệt nhiên không có thảo luận gì!
Trước tình hình nghiêm trọng đất nước đang bị xâm lăng, nhưng HNTU 9 đã không thảo luận mà chỉ tập trung vào việc chuẩn bị tổ chức Đại hội 12 làm thế nào để tiếp tục giữ độc quyền cho ĐCS. Còn về chính sách văn hóa thì HNTU 9 vẫn lập lại những khẩu hiệu rỗng tuyếch và răn đe trừng trị „tự diễn biến, tự chuyển hóa“ trong Đảng và ngăn cấm các hoạt động văn hóa và báo chí lề trái, như việc hủy bỏ luận văn “Vị trí kẻ bên lề: Thực hành thơ của nhóm Mở Miệng từ góc nhìn văn hóa“ của chị Đỗ Thị Thoan và bắt giam nhiều Blogger gần đây đang gây bất bình trong nhiều giới ở trong và ngoài nước và dư luận quốc tế kết án nghiêm khắc!:
„Chủ động đấu tranh phòng, chống các biểu hiện suy thoái về tư tưởng, đạo đức, “tự diễn biến”, “tự chuyển hoá” trên lĩnh vực văn hóa. Quản lý tốt hơn việc sử dụng dịch vụ Internet và thông tin điện tử trên Internet. Ngăn chặn có hiệu quả tình trạng một bộ phận báo chí, xuất bản, văn hóa, văn nghệ hoạt động không đúng tôn chỉ, mục đích, sa đà vào những thông tin, sản phẩm lệch lạc, thị hiếu tầm thường. Tích cực đấu tranh với những biểu hiện lai căng, những sản phẩm độc hại, những hành vi phi văn hóa, phản văn hoá…“
Tóm lại, mặc dù Bắc kinh đã xâm phạm ngang ngược vùng biển VN trước và trong thời gian HNTU 9 họp; tức là lãnh thổ, chủ quyền và độc lập đang bị đe dọa nghiêm trọng, nhưng tuyệt nhiên Ban chấp hành Trung ương tại HNTU 9 đã không được phép bàn tới vấn đề nóng bỏng và cực kì hệ trọng tới tương lai đất nước. Sự kiện này lại chứng minh một lần nữa rất rõ ràng là, vì quyền-tiền nên cả phe bảo thủ lẫn các nhóm lợi ích từ Bộ chính trị tới Trung ương đảng đã thỏa hiệp ngầm với nhau và không giám đưa việc xâm lấn của Bắc kinh ra thảo luận công khai trong HNTU 9. Vì họ lo sợ rằng, đưa vấn đề này ra thảo luận trong HNTU 9 thì chẳng khác gì cởi áo cho người xem lưng và số phận của chế độ và cả chính họ không biết sẽ đi về đâu! Vì hầu hết 16 ủy viên Bộ chính trị đều đã từng phất cao ngọn cờ „16 chữ vàng“ và „4 tốt“ của Bắc kinh, nếu nay đem chính sách với Bắc kinh ra thảo luận sẽ khơi sâu thêm sự phân hóa và kình chống giữa các phe và làm trò cười trước nhân dân VN và dư luận quốc tế!
Các hành động xâm lấn từng bước của Bắc kinh biển biển Đông thành cái hồ của Trung quốc
Giàn khoan HD 981 đang đứng sừng sững ngang ngược trong hải phận VN chỉ là một chuỗi các chuẩn bị và hành động xâm lấn có tính toán từ lâu của Bắc kinh. Bất chấp thỏa thuận giữa cấp cao của hai bên là không được làm căng thẳng tình hình biển Đông, nhưng trong nhiềm năm qua nhằm thực hiện mục tiêu biến biển Đông thành cái ao của Trung quốc và từ đó thực hiện “Giấc mơ vĩ đại của Trung quốc” mà chính Tập Cận Bình đã tuyên bố toạc ra sau khi làm Tổng bí thư ĐCSTrung quốc và Chủ tịch Trung quốc.
Chỉ liệt kê một số hành động xâm lấn có tính toán của Bắc kinh trong vài năm trở lại đây:
- Như cho các tầu hải quân Trung quốc ba lần xâm phạm hải phận VN và phá các hoạt động kinh tế VN trong năm 2011.
- Lập căn cứ quân sự và cho các đơn vị quân đội Trung quốc đóng thường trú ở Hoàng sa.
-Tháng 7. 2012 cho lập thành phố Tam sa trong đó có quần đảo Hoàng sa, nơi đang có tranh chấp với VN, thành cơ sở hành chánh mới của Trung quốc, nghĩa là mặc nhiên coi Hoàng sa là lãnh thổ của Trung quốc.
- Các chiến hạm Trung quốc thường xuyên tuần tra trên khu vực đang có tranh chấp với VN và nhiều nước Đông nam Á.
- Cho cả ngàn tầu đánh cá Trung quốc ồ ạt xuống biển Đông đánh cá dưới sự hộ tống của hải quân Trung quốc.
- Trong khi đó nhiều tầu đánh cá và ngư dân VN đã bị các tầu hải quân Trung quốc săn đuổi, bắn phá và gây thiệt mạng cũng như thương tích.
-Đầu năm nay còn leo thang thêm với việc ra lệnh tầu ngoại quốc đánh cá và thăm dò trong khu vực „lưỡi bò“ phải xin phép Trung quốc, như nói ở phần đầu.
-Áp lực với giới cầm đầu CSVN cấm các cuộc biểu tình của nhân dân VN chống chính sách bành trướng của Bắc kinh và ngăn cản các lễ kỉ niệm 19.1 và 17.2.; áp lực với nhóm cầm đầu Hà nội cấm báo chí viết bài không có lợi cho Bắc kinh và bắt giam nhiều Blogger từng tố cáo sự xâm lấn của Bắc kinh.
Bắc kinh đã thành công vì nhóm cầm đầu CSVN mang nặng bệnh tâm lí tự ti mặc cảm, thái độ cúi đầu và tư tưởng sai lầm lạc hậu
Câu hỏi trung tâm ở đây là, làm sao Bắc kinh đã có thể tự do hoành hành xâm lấn biển Đông như chỗ không có chủ trong các năm qua? Muốn giải đáp câu hỏi này thì cần biết rõ, những người cầm đầu chế độ toàn trị CSVN đã đối xử như thế nào với giới lãnh đạo Bắc kinh, sáng suốt hay u mê, can đảm hay nhu nhược? Đứng về phía nhân dân hay o bế Bắc kinh? Ở đây chỉ liệt kê một số hoạt động của họ trong vài năm gần đây:
-Năm 2010 khi tình hình biển Đông ngày càng căng thẳng, khi đó với tư cách Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Phú Trọng đã tuyên bố trước UBTVQuốc hội là „Tình hình biển Đông không có gì mới“ và cấm không cho Quốc hội được đưa vấn đề biển Đông ra thảo luận.
- Để vận động cho chuyến thăm ra mắt Bắc kinh vào tháng 10.2011với tư cách tân TBT, mùa hè 2011 Nguyễn Phú Trọng đã phái hai Thứ trưởng Quốc phòng sang uốn lưỡi lấy lòng phương Bắc.Trong khi Thượng tướng Nguyễn Chí Vịnh, Thứ trưởng quốc phòng và phụ trách đối ngoại, đã tuyên bố “Một thực tế hiển nhiên là Trung quốc cam kết không lấy đất, lấy biển của Việt Nam.“ Còn Tướng Ngô Xuân Lịch, Chủ nhiệm Tổng cục chính trị, thì hứa với Bắc kinh „Việt Nam không có ý định quốc tế hóa các vấn đề tranh chấp trên Biển Đông. Vấn đề tranh chấp giữa hai nước thì do hai nước giải quyết.“
- Trong khi tình hình biển Đông tiếp tục căng thẳng, trước chính sách xâm lấn của Bắc kinh khiến Phi luật tân đã phải kiện Trung quốc tại Tòa án quốc tế, nhưng vì sợ Bắc kinh nên Hà nội không dám ủng hộ Phi luật tân, một thành viên trong Asean. Giữa khi ấy Nguyễn Tấn Dũng đã huyênh hoang tại cuộc hội thảo quốc tế „Đối thoại Shangri-La“ vào cuối tháng 5 đầu tháng 6 tại Singapore vẫn còn nuôi „Xây dựng lòng tin chiến lược vì hòa bình, hợp tác, thịnh vượng“ với Bắc kinh. Làm thế có khác nào trao trứng cho ác!
- Giữa tháng 12.2013 khi về HN dự Hội nghị Ngoại giao do Nguyễn Phú Trọng chủ trì, Đại sứ VN tại Trung quốc Nguyễn Văn Thơ cũng theo chiều hướng tùng phục như vậy đã nói với báo chí về chính sách ngoại giao trước sau của Hà nội với Bắc kinh là „Chúng ta không có hai lòng.“ Nghĩa là theo chủ trương trung thần bất sự nhị quân, coi Trung quốc là thiên triều, còn VN là thuộc quốc như thời phong kiến vài thế kỉ trước!
Những lời tuyên bố vừa ngênh ngang vừa ngờ ngệch trên của những người cầm đầu Đảng, Chính phủ hay những người có trách nhiệm về quốc phòng, ngoại giao đã cho thấy thái độ ươn hèn và những quan điểm cực kì sai lầm về các ý đồ và chính sách của Bắc kinh…Nó bắt nguồn từ tư duy cực kì lạc hậu và tâm lí tự ti mặc cảm của giới lãnh đạo toàn trị còn sót lại từ thời phong kiến. Đặc biệt bệnh tâm lí tự ti mặc cảm đối với phương Bắc trở thành căn bệnh nặng của Nguyễn Phú Trọng. Ông tỏ ra rất hãnh diện khi được người cầm trịch ở Bắc kinh chú ý và tự khen với thái độ vui như con nít ngay trước hội nghị quan trọng của Đảng. Ông Trọng coi việc Hồ Cẩm Đào khi ấy là Tổng bí thư kiêm Chủ tịch nước đã cử đặc phái viên sang mừng Nguyễn Phú Trọng được cử làm Tổng bí thư (1.2011) là một niềm hãnh diện lớn:
“Chưa bao giờ ngay sau Đại hội, một số đảng anh em như … Đảng Cộng sản Trung quốc cử đặc phái viên của Tổng bí thư, Chủ tịch nước sang gặp Tổng bí thư ta để trực tiếp chúc mừng thành công của Đại hội”!
Từ tâm lí tự ti mặc cảm với phương Bắc, cho nên sung sướng và hãnh diện được kết „bạn“ với Bắc kinh là logik rất biện chứng của ông Trọng. Điều này Nguyễn Phú Trọng đã nói rõ trước mặt cả hơn ngàn cán bộ trung và cao cấp tại Hội nghị Cán bộ toàn quốc ngày 27.2.2012. Khi nhắc tới các nhà lãnh đạo Bắc kinh, ông Trọng luôn luôn tỏ vẻ kính trọng, như „BẠN thường nhấn mạnh, không để bị „Tây hóa, tha hóa, thoái hóa!“ Một điều bạn bảo, hai điều bạn khuyên, sự cung kính như thế có khác nào như thái độ coi đó như những lời bố dậy bảo!
Cho nên không lạ, khi người đứng đầu giữ thái độ khúm núm và tự ti như vậy, coi Bắc kinh như thiên triều ngày xưa, thì chẳng trách những người dưới quyền cũng quị lụy như vậy, đồng thời còn ra tay ru ngủ cả toàn Trung ương đảng và quân đội! Chính vì vậy nên Bắc kinh đã được đằng chân lân đằng đầu. Việc Bắc kinh cho cả gần trăm tầu chiến, phi cơ quân sự, hải giám hộ tống giàn khoan khủng HD 981 vào sâu trong thềm lục địa VN hiện nay rõ ràng là hậu quả tất yếu của thái độ nhu nhược và cực kì sai lầm của Nguyễn Phú Trọng và những người cầm đầu chế độ toàn trị.
Đối với Bắc kinh thì quị lụy cúi đầu, cùng „xây dựng lòng tin chiến lược“, nhưng với nhân dân, thanh niên và trí thức VN thì Nguyễn Phú Trọng lại khinh thường, ngạo mạn. Khi nhiều trí thức, nhân sĩ từ trong Đảng tới ngoài xã hội tố cáo việc sửa đổi Hiến pháp giả vờ, Nguyễn Phú Trọng đã rất hách dịch kết án họ là „suy thoái đạo đức“. Cũng vẫn giữ cách phách lối đó, trong HNTU 9 Nguyễn Phú Trọng đã đe dọa những người dân chủ và cả những đảng viên tiến bộ:
„Chủ động đấu tranh phòng, chống các biểu hiện suy thoái về tư tưởng, đạo đức, “tự diễn biến”, “tự chuyển hoá” trên lĩnh vực văn hóa. Quản lý tốt hơn việc sử dụng dịch vụ Internet và thông tin điện tử trên Internet..“
Còn người cầm đầu chính phủ Nguyễn Tấn Dũng không bỏ lỡ một cơ hội nào để tung hô dân chủ, bảo vệ chủ quyền; nhưng chỉ là trò đánh trống bỏ dùi, làm người bán dạo ở đường phố, ưu tiên đầu tiên vẫn là quyền tiền và gia đình, trước sau vẫn khinh thường trí thức và đàn áp những người dân chủ!
***
Nói tóm lại, việc Bắc kinh ngang ngược cho cả gần 100 tầu chiến, phi cơ, tầu hải giảm và kiểm ngư hộ tống giàn khoan đầu khủng HD 981 vào sâu trong thềm lục địa của VN từ 1.5 và việc Tập Cận Bình quyết liệt từ chối lời yêu cầu của Nguyễn Phú Trọng sang Bắc kinh thảo luận đã cho thấy sự phá sản toàn bộ trong chinhq1 sách với Trung quốc của nhóm cầm đầu chế độ toàn trị CSVN. Mặc dù VN ngày nay xét cả về diện tích, dân số và tài nguyên là nước trung bình cả trong khu vực lẫn thế giới. Cả thế giới đang bước vào thời đại toàn cầu hóa cả trong kinh tế lẫn chính trị và kỉ nguyên thông tin điện tử đang có sức mạnh đánh tan đêm tối độc tài và tiến vào quĩ đạo dân chủ. Nhưng nhóm cầm đầu chế độ toàn trị ở VN tới nay vẫn chưa nhận ra được và cũng không dám nhìn nhận những sai lầm và cực kì nguy hiểm cho đất nước trong chính sách với Bắc kinh của họ. Vì thế đã dẫn tới sự phá sản toàn bộ của chính sách này. Biến cố HD 981 là một điểm cao mới chứng minh sự phá sản này.
Sự phá sản chính sách đối với Trung quốc nằm chính ngay trong đầu của những lãnh đạo CSVN. Do tư duy cực kì bảo thủ coi ý thức hệ CS.. cao hơn lợi ích của dân tộc, nên họ nhận định hoàn toàn sai lầm về ý đồ của Bắc kinh. Tâm lí tự ti mặc cảm đã khiến họ sẵn sàng thần phục và quỵ lụy Bắc kinh như thời phong kiến. Trong khi ấy đối với nhân dân thì họ chỉ tính lừa đảo, khinh thường trí thức và thanh niên, đàn áp những người dân chủ và đang tăng cường trấn áp cả những đảng viên tiến vộ, biết quí lòng tự trọng!
Họ đòi quyền cao tuyệt đối cho Đảng trong mọi lãnh vực, trong đó có chính sách đối ngoại. Nay chính sách với Bắc kinh đã hoàn toàn thất bại và phá sản, nhưng họ không nhận trách nhiệm. Không những thế họ lại còn không cho Trung ương đảng thảo luận về những nguy cơ của đất nước, không cho nhân dân –đi đầu là trí thức, thanh niên- được quyền biểu tình ôn hòa chống lại sự xâm lấn của Bắc kinh. Như thế vài người đứng đầu trong Bộ chính trị đã trở thành siêu độc tài và đang củng cố quyền lực với việc thực hiện câu nói của Mao Trạch Đông: Trí thức chỉ như cục phân, nhân dân như cỏ dại!
Âu Dương Thệ
Gởi trực tiếp cho VRNs